Vân Châu nhiều mưa, đã mưa tận mấy hôm nay, sương chiều âm u, sương bao phủ cả nửa bầu trời, trong một quán trọ nọ, bày ra sáu chiếc bàn gỗ lim, ngồi trên đó là những nhân sĩ giang hồ muôn hình muôn vẻ, người thì vác đao người thì cầm kiếm đủ cả, chỗ rẽ nơi cầu thang đến lầu hai là phòng khách cho mọi người dừng chân.
Thích Dung nhìn thấy ký hiệu hoa sen ở cửa của quán trọ, nàng bước vào bên trong quán. Đã hơn nửa tháng trôi qua, từ Ký Châu đuổi đến tận Vân Châu, nàng cũng đã quá quen với ký hiệu bí mật này của Vân Kiếm Minh rồi.
Vừa bước vào cửa, tiểu nhị đã bước lên chào đón: "Cô nương muốn nghỉ chân hay ở lại ạ?"
"Cả hai."
Tiểu nhị cung kính đáp: "Mời cô nương vào trong ạ."
Chưởng quầy ngồi ở phía sau quầy gõ bàn tính, nhìn thấy có khách đến bèn ngoái đầu ra ngoài, quan sát Thích Dung từ trên xuống dưới: "Cô nương không phải người ở đây nhỉ?"
Thích Dung buồn cười nói: "Sao nào, Vân Châu các người không cho người ngoài đến ở trọ sao?"
"Nào có, nào có, cô nương chớ trách nhầm, chỉ là mấy hôm gần đây người bên ngoài Vân Châu ghé đến nhiều hơn bình thường nên tiểu nhân mới hỏi thế."
Thích Dung lắc người đung đưa chiếc lệnh bài ở hông, nói: "Chưởng quầy, ta muốn hỏi thăm ông chút việc, không biết ông có tiện không?"
Bên khóe miệng chưởng quầy có một nốt ruồi, cười lên có chút gian xảo, trông nét mặt thì cũng khá gian thương. Vân Châu có vị trí hẻo lánh, cách Ký
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-khong-phai-doa-kieu-hoa/2138644/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.