"Trả thù? Trả thù ai?"
Đến ngay lúc này, vừa lúc tất cả người của sơn trang Vấn Kiếm rời khỏi sau khi Mộ Dung Nham bắt Hứa Nguyệt Chi đi, nói không chừng cũng ẩn nấp ở đây quan sát hồi lâu rồi.
Phương Hủ Chi chăm chú nhìn rồi mỉm cười: "Không nhìn ra à, ta chứ ai."
Thích Dung liếc mắt nhìn hắn, bản lĩnh chẳng bao nhiêu nhưng đắc tội với hàng tá người, không biết gây thù chuốc oán ở đâu, trông có vẻ cũng không dễ đối phó.
Vẫn may hôm đó không nổi lòng tham nhận lấy thanh Ngọc Tiêu của hắn, bằng không sau này người bị truy sát chính là nàng.
Người phụ nữ ấy đưa mắt nhìn về phía Thích Dung, rồi khẽ mỉm cười, nụ cười của nàng ta xinh đẹp vô cùng.
Giọng nói làm người khác mê đắm vang lên từ phía đó: "Tên tiểu tử nhà ngươi, không ngờ trốn đến tận sơn trang Vấn Kiếm cơ đấy, làm cho tỷ tỷ đây được một phen cực nhọc tìm kiếm. Diễm phúc không tồi nhỉ, tiểu nha đầu xinh đẹp kia, ngươi là ai?"
Phương Hủ Chi bước lên vài bước đứng chắn Thích Dung lại phía sau, nói: "Một tiểu cô nương không mấy thân thích thôi, mấy vị bằng hữu này, đuổi sát sao như thế không vui tí nào đâu."
Đôi môi đỏ mọng của nàng ta hơi bĩu ra: "Không muốn tỷ tỷ truy đuổi sát sao thì mau mau trả món đồ đó lại cho tỷ, tỷ để ngươi chết được toàn thây."
Cao thủ trong giang hồ phần nhiều đều có những sở thích rất kỳ lạ, người phụ nữ này mặc bộ y phục trắng, sạch sẽ chẳng chút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-khong-phai-doa-kieu-hoa/2138647/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.