Gương mặt khôi ngô tuấn tú này càng nhìn gần càng cảm thấy đáng ghét vô cùng, mỹ nhân chỉ ngắm thôi cũng thấy vui sao lại phải mọc một chiếc miệng nữa chứ, đúng là phung phí của trời, ngay cả ông trời ngó xuống cũng phải thấy tiếc hùi hụi, hận việc chẳng thể biến hắn thành người câm mất.
Thích Dung vừa dứt câu, quyền cước đã giơ lên trước định thay trời hành đạo nhưng Phương Hủ Chi kịp xoay người né đi, hét lên: "Ê! Ê! Quân tử động khẩu không động thủ."
Quân tử động khẩu không động thủ, rõ ràng là hắn tự mình ra tay trước, Phương đại công tử còn mặt mũi nhắc đến quân tử với không quân tử cơ đấy, thế mà lại không biết người thay trời hành đạo mới là đệ nhất quân tử trên thế gian này.
Thích Dung tung ra một đòn nhưng lại hụt mất, thêm một lần cúi người nhặt đá lên ném thẳng về phía của hắn. Phương Hủ Chi lách người bắt lấy viên đá, lòng bàn tay đau vô cùng, bị xước một vết nhỏ rỉ cả máu. Nhìn kỹ thì viên đá to bằng nửa bàn tay của hắn, nếu bị đập trúng chắc chắn là rách đầu chảy máu, hắn tặc lưỡi vài tiếng: "Cô nỡ lòng xuống tay thật đấy à."
Thật đúng với câu độc nhất là lòng dạ phụ nữ mà.
Thích Dung thấy vậy bèn lộ rõ vẻ tiếc nuối, nàng vỗ tay phủi bụi rồi chăm chăm nhìn vào trán của hắn: "Lệch tầm nửa tấc, tiếc quá, tiếc quá đi."
Một áng mây đen che khuất vầng trăng trên cao, xung quanh bỗng tối đi vài phần, con đường nhỏ mà hai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-khong-phai-doa-kieu-hoa/2138656/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.