Làn khói hoa mỹ từ từ tản ra trong đêm đen, Tần Vân Chí kéo tay Tần Mạt ngồi trên lan can, hưng phấn kêu: “Nhìn kìa! Mau nhìn! Đẹp quá! Đẹp quá! Năm nay trời thật có lương tâm, cuối cùng cũng bắn pháo hoa ở quảng trường quê mình, chị hai, về sau chúng ta không cần phải xem trên tivi nữa, có thể xem trực tiếp luôn!” Tần Mạt cũng nhìn chằm chằm vào nơi chân trời xa xa, phảng phất như muốn nhìn qua nơi rực rỡ đó, nhìn qua thời gian đã trộm tuổi xuân.
Pháo hoa thời Gia Hựu không thể đốt được như thế, nhưng ở thời tiết này, độ ấm của pháo hoa cũng không lạnh lùng xa cách như hiện đại.
Thợ thủ công có nhiều thiết kế độc đáo, vẽ chữ, phun hoa, thác nước, tên lửa vân vân… Còn có một loại thuốc súng thần kỳ, có thể phun ra từ trong hỏa lực, nhẹ nhàng nhảy múa trong khói hoa, tạo thành một đoạn vui buồn li hợp của nhân gian.
Ngày nào đó, Tần Mạt tổn phí tâm tư, cuối cùng cũng mời được vị kỳ nhân làm pháo hoa ẩn cư trong phố phường kia.
Hắn phối nhạc, thiết kế động tác, mời Cao tiên sinh tạo ra một con rối gỗ mặc áo lông vũ.
Ở tối đêm thất tịch, mang theo Vịnh Sương phóng ngựa ra khỏi thành, đốt pháo hoa lên, dùng con rối gỗ để đổi lại một nụ cười duyên dáng của nàng.
Vịnh Sương quả nhiên cười, đây là lần đầu tiên Tần công tử đánh đàn vì nàng, tâm ý như thế, lại tặng nàng một vũ điệu như vậy.
Sau cùng, nàng lại nói một câu: "Thoáng bóng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-khong-phai-vit-con-xau-xi/314378/quyen-3-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.