Tần Mạt uốn người trong chăn, trong đầu buồn bực nghe tiếng ồn ào dưới lầu càng lúc càng kịch liệt.
"Thầy giáo đến!" Tiếng kinh hô như nước sôi, lăn qua lăn một vòng lại lăn một vòng.
Sau đó là một mảnh hỗn loạn, tranh cãi ầm ĩ càng ngày càng nghiêm trọng, nhưng vì người ồn ào quá nhiều, Tần Mạt ở tầng năm không nghe ra ở dưới có chuyện gì nữa.ỗng tiếng trật tự liên tục vang lên, ký túc xá nam ở đối diện truyền đến tiếng thét như thủy triều: “Lôi Tĩnh An! Cố lên! Lôi Tĩnh An! Cố lên! Đánh người bảo thủ! Ôm mỹ nhân về!"
Càng có nhiều thầy giáo bị kinh động, bỗng ai đó hô lên sợ hãi: "Thầy chủ nhiệm tới rồi!"
Thầy chủ nhiệm La Nguyên giơ loa khiển trách: "Trở về ngủ! Ai làm ầm nữa, sẽ bị xử phạt!" Vì ông nói qua loa, tiếng nói liền như tiếng sấm, bỗng chấn vang cả khu ký túc xá.
Học sinh lặng đi một chốc, rồi ký túc xá nam bên kia bỗng vang lên tiếng chậu thìa đinh đinh thùng thùng. Ai cũng biết không thể phạt nhiều người, phần đông học sinh bị áp lực bởi học hành, bỗng bắt được cơ hội phát tiết, ai lại chịu bỏ qua?
"Đó..." Một nam sinh cất họng kêu, "Vùng lên, hỡi anh em, hãy cùng nhau đuổi hổ mặt đen chạy về rừng đi!"
Ầm!
Tiếng bình nước nổ mạnh vang lên lần nữa, một tiếng này như tín hiệu điên cuồng, theo sau ngày càng ầm ĩ hơn.
Ký túc xá nam bên kia ngoài ném bình nước, lại bắt đầu có người ném chậu rửa mặt, còn có người ném mâm cơm,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-khong-phai-vit-con-xau-xi/321413/quyen-3-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.