ฅ^•ﻌ•^ฅ Edit by meomeocute ฅ^•ﻌ•^ฅ
Ác mộng, là sự hồi tưởng về tổn thương.
Tiếng ma âm phiền nhiễu, như tiếng mõ tụng kinh, hỗn loạn vang lên.
"Tạ Tầm, gia đình sinh ra con, con có mọi thứ tốt hơn bất kỳ ai, con nên gánh vác trách nhiệm với gia tộc."
"Con biết chức vụ của ba con, đừng làm khó ông ấy."
"Con đang làm gì?! Con đang làm gì? Con đang xem cái gì vậy? Thật kinh tởm!"
"......"
"Tài khoản mạng xã hội của con tốt nhất nên đóng lại, để không ảnh hưởng đến sự nghiệp của gia đình, con nên ít xuất hiện trên mạng xã hội."
Một buổi chiều, thiếu niên Tạ Tầm mặc áo phông trắng ngồi trên ghế sofa, mẫu thân từ cửa bước vào, chiếc áo choàng lụa hoa nhí sang trọng tinh tế, dựa vào rèm cửa sổ lá sách bị gió thổi tung tóc, gương mặt thanh tú lộ vẻ lạnh nhạt.
Tạ Tầm dựa vào sofa, liếc mắt xuống: "Có gì mà quan trọng, ra xã hội rồi sẽ giải quyết được thôi. Hơn nữa, con chỉ như bạn học của mình, mở một tài khoản để chia sẻ cuộc sống."
"Cuộc sống của con khác với bọn họ." Nàng nâng cao giọng, "Hơn nữa, con đã đăng cái gì?!"
Tạ Tầm: "Con đã đăng cái gì?"
"Con đã đăng ảnh chụp tự sướng cắn vạt áo phông, bình luận dơ bẩn, thu hút toàn bộ những kẻ đồng loại như các con! Hơn nữa, tuy không lộ mặt, nhưng có người đã nhận ra trang viên Hampton."
Nàng đột ngột chuyển giọng, "Con đã dừng lại hơn một giây trên bức ảnh riêng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-la-cuon-vuong-nguoi-xuyen-viet-doi-chieu-to/2874086/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.