ฅ^•ﻌ•^ฅ Edit by meomeocute ฅ^•ﻌ•^ฅ
Đầu óc choáng váng, Thời Thư tỉnh lại muốn thoát khỏi người hắn. Nhưng bị Tạ Vô Sí ôm chặt lấy, cậu vùng vẫy: "Đủ rồi... đủ rồi..."
Cuối cùng, bị hôn mạnh hai cái, một trận choáng váng, Thời Thư tỉnh lại thì đã được đặt trở lại giường.
Màn đêm u ám, Thời Thư chống người dậy, Tạ Vô Sí mặc quần áo, cửa mở,
Đúng là ra vẻ người đàng hoàng.
Tạ Vô Sí, trừ khi tiếp xúc thân mật, cùng chăn gối, nếu không thì ai cũng đừng hòng nhìn thấy vẻ mệt mỏi của hắn, hắn vĩnh viễn tràn đầy năng lượng, dáng vẻ đoan chính.
Cách một khoảng sân, Tân Tân và những người khác nhìn nhau, không rõ có nhận ra điều bất thường không. Tân Tân nói: "Trụ Trì Vương và Nguyên đại nhân bàn bạc, liệu có thể liên lạc với Bắc quân của Đại nhân không, thế là, Nguyên đại nhân nói có cách, 'Thật ra Tạ đại nhân cũng có ý này, bây giờ nhị công tử đang ở trong thành. Vừa hay gặp mặt hắn một lần.'"
Thời Thư nghe thấy câu này, muốn bò dậy, ngay lập tức đỏ bừng mặt: "Tạ Vô Sí ngươi chờ đó... ngươi chờ đó cho ta... ta hận ngươi."
Thời Thư mặc quần áo muốn xuống giường: "Có phải đến lượt ta rồi không? Nên gặp Trụ Trì Vương rồi chứ?"
Ngoài cửa, mày mắt Tạ Vô Sí phản chiếu ánh trăng, tối tăm mờ mịt: "Chậm thì sinh biến, gặp mặt càng sớm càng tốt. Hẹn lúc nào?"
Tân Tân nói: "Ngày mai, tại Thần Đản Tự!"
...
Trong sân không còn yên tĩnh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-la-cuon-vuong-nguoi-xuyen-viet-doi-chieu-to/2874094/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.