ฅ^•ﻌ•^ฅ Edit by meomeocute ฅ^•ﻌ•^ฅ Giữa trời tuyết lạnh giá, Thời Thư đi trên đường, xách con thỏ luộc: "Còn ăn không? Ta mang cơm đến cho ngươi này." Tạ Vô Sí: "Về phủ, chuẩn bị đón Tết." Tạ Vô Sí bước nhanh, xe ngựa vào đến thành, hắn xuống ngựa đi bộ. Gần cuối năm, Yến Châu tuyết phủ trắng xóa, nhà nhà treo đèn lồng đỏ, một cảnh tượng náo nhiệt, vui tươi, hân hoan. Thời Thư và Tạ Vô Sí vai kề vai, để ý thấy bên cạnh có một đài cao do dân chúng dựng lên, tiếng rao không ngớt, đang biểu diễn đi dây, nuốt dao, bổ đá bằng ngực, tiếng hô hò vang dội, Thời Thư kéo Tạ Vô Sí muốn cùng đi xem. Tạ Vô Sí: "Không xem." Nhưng bị Thời Thư ôm eo: "Xem đi xem đi, xem đi xem đi! Muốn xem muốn xem, ca ca ta muốn xem!" Thời Thư kéo tay áo hắn đi đến dưới đài cao, tiếng người huyên náo, chen chúc. Thời Thư rất hứng thú với người biểu diễn lên núi đao, chen qua đám đông, thấy chân người đó giẫm lên lưỡi dao sắc bén, từng bước một đi lên ngọn núi dựng bằng lưỡi dao, trên vai còn vác tảng đá nặng trịch, trên trán đang lấm tấm mồ hôi lạnh. Thời Thư vội vàng móc tiền ra: "Cho ngươi cho ngươi, nghệ nhân vất vả quá." Vui vẻ một lúc, bèn đi về phía trước: "Ca." Thời Thư đưa tay ra sau kéo, nhưng không kéo được người, quay đầu lại thấy cách Tạ Vô Sí mấy mét, đầu người qua lại. Thời Thư vừa định kéo hắn, cổ tay bỗng nhiên siết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-la-cuon-vuong-nguoi-xuyen-viet-doi-chieu-to/2874105/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.