Ta đỡ Thạch Sanh, mắt nhìn quanh muốn tìm chỗ ngồi xuống. Nhưng ai bảo chỗ này là thủy lao làm chi, một điểm khô ráo cũng không có nữa, hoặc nếu có, chính là toàn đá răm như thế này, ngồi đau mông muốn chết!
"Em nhích người chút, ta cởϊ áσ." Ta vỗ vỗ lưng hắn, đưa tay cởi cúc áo ngoài rồi tháo cánh tay chỗ không bị hắn đè xuống trước, một bên này bị hắn đè lên vai, ta nhích không nổi nên chỉ còn cách bảo hắn tự mình động.
Ai dè Thạch Sanh lại không động, hắn cứ dựa vào ta như thế, gương mặt gần sát mặt ta, hơi thở nóng rực phả vào bên cổ non mềm, làm ta cũng thấy nóng theo.
"Ta... Ta muốn lót áo, em ngồi đỡ đau."
"Vậy à?" Thạch Sanh chớp mắt nhìn ta, lại nhìn xuống lớp áo trong mỏng dính, bằng lụa mềm dán sát người của ta. Ánh mắt thâm thúy của hắn có ẩn ý gì ta không biết, chỉ biết... ta thấy ngượng muốn chết, mặt mũi cứ thế nóng bừng cả lên. "Em còn tưởng anh nóng, anh xem, mặt anh đỏ cả rồi."
"Không nóng!" Tay hắn đưa lên muốn xoa mặt ta, nhưng sau, hắn như ngại mình bẩn mà không dám chạm. Ta cắn môi, cuối cùng cũng tự mình cầm lấy tay hắn, áp lên trán. Khoảnh khắc hai bàn tay chạm vào nhau, bầu trời phía sau như có muôn ngàn pháo hoa bùng nổ, rực rỡ đến mức ta suýt quên mất chúng ta đang ở trong hoàn cảnh nào.
Thạch Sanh ngây ra nhìn ta, hắn vô thức đứng thẳng, nào có dáng điệu của kẻ bị tra tấn, hành hạ thừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-la-nam-phan-dien-so-mot/280375/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.