Ta một đường đi bộ về nhà, con đường vốn dài nay lại ngắn đến lạ, có lẽ bởi những suy nghĩ và tính toán trong đầu ta quá miên man.
Trước hết, ta thu thập toàn bộ đồ đạc quý giá trong nhà, sắp xếp và phân chia làm hai phần. Một phần là trang sức, vàng bạc nhỏ gọn có thể mang theo tùy thân, một phần là những món quá lớn, một người không tài nào nhấc nổi. Sau khi xong xuôi, ta gọi những thương nhân buôn bán các ngành hàng này tới, để họ định giá bán ngay trong ngày. Số tiền thu được ta cất vào một cái rương nhỏ, đặt ngay bên cửa.
Sau khi bán đồ đạc xong xuôi, ta cho gọi toàn bộ người làm trong phủ tới sân trước. Quản gia để họ xếp thành một hàng rồi theo lệnh ta mà trả hết khế ước bán thân, cho họ thoát khỏi nô tịch. Sau khi trả lại xong, ta lấy tiền trong rương đưa mỗi người một ít rồi yêu cầu họ rời khỏi phủ ngay. Khi ta làm xong xuôi mọi chuyện, mẹ ta mới được hai thị nữ hầu cận đỡ tới. Mẹ lớn tiếng chất vấn ta ngay tại chỗ, hỏi ta xem ta muốn làm trò mèo gì. Những lúc như thế này ta mới thấy được mẹ thực sự vẫn là người phụ nữ thôn quê xưa kia. Còn bình thường... Mẹ à, người suиɠ sướиɠ là điều đứa con nào cũng muốn, nhưng sự suиɠ sướиɠ ấy đâu phải cứ là học theo mấy quý phụ kia?
Ta phẩy tay ý bảo hai thị nữ cạnh mẹ cũng đi luôn đi, rồi kéo bà vào phòng, đóng cửa lại. Những kẻ vừa được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-la-nam-phan-dien-so-mot/280377/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.