Gió tự dưng thổi mạnh, bốc đầy bụi đất dưới chân hai chúng ta tung bay. Không khí mù mịt nhuốm đầy mùi máu tanh nồng khó ngửi khiến cho mấy thứ đồ ăn vừa vào miệng đã muốn trở ra. Ta nín hơi thở, theo sát phía sau Thạch Sanh tiến gần đến cửa động phía trước. Hắn từ nãy đến giờ vẫn im lặng như thế, âm trầm kìm hãm sự tức giận của bản thân, tức giận di chuyển.
"Họ bị gϊếŧ cùng với anh?" Thạch Sanh lẩm bẩm trong miệng, nghiến răng mà nói "Khốn khiếp, nếu em tìm ra nó sớm hơn, họ sẽ không bị gϊếŧ, anh cũng không bị thương!"
"Dù sao cũng không phải lỗi của em..." Ta gượng gạo lên tiếng xoa dịu hắn, những người mà hắn định cứu đây cũng không phải tầm thường đâu. Họ là cả một quân đoàn và được đào tạo bài bản đấy, thế mà còn không chống được một con quái điểu, hắn như vậy... Để làm gì chứ? "...Em đừng tự trách bản thân nữa!"
Thạch Sanh dứt khoát đi tới. Trước cửa động chồng chéo đất đá, vài cây cỏ lác đác vàng vọt bị đè nát bét. Nơi này không phải hang ngang mà được đào sâu xuống dưới lòng đất. Chiều cao ít nhất cũng phải đến 5m, nếu người thường như ta muốn xuống phải tìm dây mới được. Còn không, chỉ sợ vừa nhảy đã gãy hết chân tay!
Thạch Sanh loanh quanh bên ngoài một lúc lâu, sau đó hắn lôi ra được dưới đống đất đá một vài lá cờ. Cái này hẳn nhiên là sản phẩm trợ hứng hôm qua quân đoàn mang theo rồi. Nhưng chỉ tiếc nó kiêu ngạo với gió chẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-la-nam-phan-dien-so-mot/538405/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.