Tôi vội vàng đem cuộc khổ chiến vừa rồi của Kiều bang chủ và Sài Sài, nhỏ giọng mà thêm mắm dặm muối đem những chuyện vừa rồi kể lại một lần.
Ở trong câu chuyện của tôi, cây gậy trúc gầy kia không chiếm được chút tiện nghi nào, bị tôi dùng đôi giày cao gót K luôn, sau đó hắn chạy trốn như một con gián.
Sau khi nghe xong, Thịnh hồ ly bình tĩnh hỏi: “Sau đó ngươi về nhà?”
“Ừ.” Tôi gật đầu
Thịnh hồ ly lại bình tĩnh hỏi tiếp: “Sau đó, ngươi cứ ngồi ở trong phòng điều hòa mà ăn khoai tây chiên?”
“Ừ.” Tôi bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nhất thời không có phản ứng gì.
Đôi mắt nhỏ dài của Thịnh hồ ly đen sẫm lại lạnh lẽo dị thường: “Vậy ngươi có bao giờ nghĩ tới phải gọi điện thoại giải thích với ta một chút không?”
Nhìn vào đôi mắt bất thiện của hắn, lòng tôi lại căng thẳng một chút.
Cuối cùng cũng hiểu được cảm giác không đúng ở chỗ nào.
Thì ra Thịnh hồ ly phải chạy dưới trời nắng chang chang lâu như vậy còn tôi chẳng bị cái rắm gì, mà lại ngồi ở trong phòng điều hòa mát lạnh ăn khoai tây, xem Usagi đại chiến với cậu bé bút chì Shin, thật ra có hơi quá đáng.
“Thật ngại quá, ta quên mất.” Giọng nói nhỏ xíu, có chút đuối lý.
Thịnh hồ ly yên lặng nhìn tôi, gương mặt trắng nõn kia đột nhiên nhiễm lên một tầng lưu ly: “Có phải là chỉ những khi muốn ăn gì đó hay là muốn làm tình thì ngươi mới nhớ tới ta không?”
Miệng của tôi, mở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-la-thuc-sac/2107143/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.