Chủ nhân của căn hộ dưới lầu từ ban công ló ra, tức giận nói: "Cái con nhỏ lầu trên, cô có bệnh à, bắt đầu từ 7h sáng cứ binh binh lách cách không ngừng, bây giờ thì gào khóc thảm thiết cái gì? Bị thất tình tự mình lên giường đắp chăn khóc đi, đừng ảnh hưởng đến người khác ngủ!"
Phải nói lời của người này thật là vừa chuẩn lại vừa độc nha, tôi quả thật là thất tình, hơn nữa còn là thất tình một mối tình đã rất lâu nha
Nếu bình thường, tôi nhất định cùng hắn phân cao thấp, nhưng hôm nay, tôi một chút hơi sức cũng không có, chỉ có thể bị hắn bắt nạt thôi.
Nhưng may mắn, Sài Sài bên cạnh bước một bước dài về phía trước, nhoài người ra ngoài ban công, cãi lộn cùng hắn: "Chúng tôi tự rống chúng tôi, ai mượn ngươi nghe làm gì! Trời sáng bảnh ra rồi, vậy mà ngươi còn ngủ, có phải là buổi tối làm chuyện gì phi pháp không? Chắc là đi làm vịt (trai bao) chứ gì? Không đúng, xem cái bộ mặt của ngươi cũng chả có đứa con gái nào thèm đâu, làm vịt cũng không có tư cách! Dám nói chúng tôi ầm ĩ, ngày hôm qua lúc ngươi dọn đến, lộp bộp suốt cả ngày, tôi cũng chẳng nói cái gì cả! Bây giờ chẳng qua là bày tỏ một chút cảm xúc căm ghét nhằm vào chủ nghĩa đế quốc, chọc tới ngươi chỗ nào hả! Ngươi rống cái lông ấy!"
Tôi nhìn thân ảnh Sài Sài, một bên uống bia một bên lệ nóng dâng trào.
Đứa bé này, quả nhiên yêu nước giống tôi, là thanh niên tốt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-la-thuc-sac/2107215/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.