Ta khép lại sổ sách, nói với nàng: "Thục Nhi quả là người tâm lý. Tỷ tỷ cảm ơn muội. À phải rồi, chẳng phải muội thích chơi đu sao? Tỷ còn có chút việc phải giải quyết, để Thiền Nhi ra chơi cùng muội nhé. Sẽ có thêm người trông nom các muội." Ôn Thục Nhi mắt sáng lên, mừng rỡ nói: "Thật ạ?! Tỷ tỷ! Nhưng chúng ta còn chưa xem hết sổ sách mà!" "Đi đi, không còn nhiều đâu, ta tự mình giải quyết được. Muội là chị cả, phải chăm sóc Thiền Nhi cẩn thận nhé." Vừa nói, ta vừa sai người bế Thiền Nhi ra, rồi phái thêm vài người đến sân trông coi.
Cái sân này đã lâu lắm rồi không có tiếng cười. Ôn Thục Nhi và Miễn Miễn đều là những cô nương trong sáng, tươi vui. Nhưng Ôn Thục Nhi so với Hồ Miễn Miễn còn có chút ngây thơ hơn. Hồ Miễn Miễn là Hồ Miễn Miễn duy nhất, Ôn Thục Nhi cũng là một Ôn Thục Nhi đặc biệt. Ta thật may mắn khi luôn gặp được những người chân thành như vậy. Thù của Miễn Miễn, ta nhất định phải báo. Cuộc đời của Thục Nhi, ta cũng sẽ bảo vệ chu toàn.
Ta nhìn qua khung cửa sổ, thấy Ôn Thục Nhi đang nâng niu chăm sóc Thiền Nhi, trong lòng bỗng dấy lên một nỗi xao động, ta hỏi Dung cô cô bên cạnh: "Ngươi nói xem, nếu ta thật sự lợi dụng Ôn Thục Nhi hiền lành như vậy, ta có khác gì Tần Vận Nùng không?"
Dung cô cô mỉm cười như đã biết trước tất cả, đáp: "Tiểu thư nhà ta yêu ghét rõ ràng, quang minh lỗi lạc." Chủ tớ chúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-la-trac-phi-cua-thai-tu/997175/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.