Tim Từ Bắc Vọng thắt lại, hắn tỏ vẻ như không có việc gì, lập ức cầm lấy cái chậu nhỏ rồi rắc thức ăn cho cá trong ao.
Bụp!
Một con cá chép đỏ nhảy lên khỏi mặt nước, thổi bong bóng vào kẻ xấu trước mặt. Từ Bắc Vọng vừa nhìn đã biết là tỷ muội song sinh của cá Tiểu Y, cho nên hắn cố tình không cho nó ăn cỏ linh trong chậu.
“Được.”
Đúng lúc này, một giọng nói bình tĩnh vang lên từ chiếc ghế dựa.
Không biết từ lúc nào, Đệ Ngũ Cẩm Sương tháo tất đen ra rồi vung tay áo ném qua.
Tim Từ Bắc Vọng đập nhanh hơn bình thường, nhưng sắc mặt vô cùng bình tĩnh. Hắn nhận lấy tất đen rồi thu vào nhẫn trữ vật, xúc cảm trong tay vẫn còn, mùi hương dường như thấm vào tận tim gan.
Đệ Ngũ Cẩm Sương thu hết hành động của hắn vào trong mắt. Nàng lười biếng đứng dậy, bước thong thả rồi thình lình hỏi: “Ngươi muốn uống máu của bản cung không?”
Hả?
Mặt Từ Bắc Vọng hiện lên sự kinh hãi và bất ngờ, hắn lắc đầu: “Tuyệt đối không muốn.”
Hắn không giấu nổi sự kinh ngạc thậm chí nghi ngờ mình nghe nhầm.
Đệ Ngũ Cẩm Sương đến gần hắn, mặt không chút cảm xúc nhìn qua phía sau: “Giá trị của máu giao long rất cao, bản cung sẽ không để ngươi thiệt thòi.”
“Không cần.”
Từ Bắc Vọng dứt khoát từ chối.
Uống máu Lão Đại, sao có thể?
Cho dù nuốt chửng cả thế giới, hắn cũng không bao giờ động đến Lão Đại.
“Há mồm.”
m thanh lạnh lẽo không cho phép từ chối.
Một hơi thở mang khí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-la-tuy-tung-cua-nu-phan-dien/1065766/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.