Một gợn sóng kỳ dị xuất hiện, ba người rơi xuống một vườn hoa mục nát thê lương.
Đám người liếc mắt nhìn qua một hồ nước có màu phỉ thúy do linh khí hội tụ mà thành.
Triệu Khuynh Tuyệt biểu lộ thần sắc cao ngạo, sau khi nhìn thấy cung điện rộng lớn vô ngần, lạnh lùng nói: “Tùy theo khả năng của mỗi người đi.”
Vừa dứt lời, Từ Bắc Vọng ung dung tiến lên phía trước hai bước, thản nhiên nói: “Tại hạ mạo muội muốn đi theo Triệu cô nương.”
Đùa nhau à, dựa vào thể chất xui xẻo của mình, nếu hắn độc lai độc vãng, có khi một cọng lông cũng không vớt được, thậm chí còn gãy gánh ở chỗ này.
Nghe vậy, Diệp Thiên chớp mắt, trịnh trọng mở lời: “Tại hạ đề nghị ba người chúng ta giúp đỡ lẫn nhau.”
Ý đồ của Diệp Thiên rất đơn giản, hắn ta hóng mát dưới gốc cây đại thụ là Triệu cô nương, nàng ấy có thể chống đỡ phần lớn nguy hiểm ở nơi nay
Con ngươi của Triệu Khuynh Tuyệt hiện lên một tia sắc bén băng lãnh, nàng ta liếc nhìn hai người, lạnh giọng nói: “Đám chuột nhắt, giòi trong xương!”
Triệu Khuynh Tuyệt vừa nói dứt lời, tà váy trắng như tuyết phiêu đãng trong gió, sau đó đi vào sâu bên trong cung điện.
“Triệu cô nương, phía trước nguy cơ khắp nơi, ngươi cẩn thận một chút.”
Giọng nói ân cần truyền đến từ đằng sau.
“Ngươi là cái thá gì?”
Triệu Khuynh Tuyệt quay người, nhìn hắn ta bằng ánh mắt lạnh lẽo hơn bao giờ khác.
Diệp Thiên cảm thấy trước mặt mình đang có đàn quạ đen bay qua, khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-la-tuy-tung-cua-nu-phan-dien/1065820/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.