Hắn đã cố ý phong bế chân khí của Bắc Minh Thần Công trong cơ thể, chỉ có văn khí lộ rõ ra bên ngoài.
Hắn dành ra một ngày một đêm để phi nhanh tới đây, càng tới gần núi Mang Sơn, hào quang của chìa khóa càng thêm sáng chói, thú dữ trong rừng sâu gào thét liên hồi.
Vực sâu thăm thẳm giống như là những vết nứt do thiên đao chém xuống mặt đất, làn sương mù bốc lên ngùn ngụt.
Một nữ tử váy lông trắng đang đứng dưới tán cây cổ thụ xanh tốt, trên tay áo còn thêu hoa sen lẫn mẫu đơn, thân thể nàng ta tràn ngập ánh hào quang.
Nàng ngước mắt nhìn về phía tên nam tử đang đi tới, đôi má ngọc tuyệt mỹ bày ra dáng vẻ kiêu kỳ, không chút gợn sóng.
Từ Bắc Vọng tuỳ ý chọn một vị trí, sắc mặt bình đạm như bình thường, nhưng sâu đáy mắt của hắn lại dấy lên sự mừng rõ khó thể phát hiện.
Chín mươi bảy tầng!
Vầng hào quang của nữ tử này tròn chín mươi bảy tầng!
Ông trời không phụ người có lòng, cuối cùng cũng đã cho ta gặp được thiên mệnh chi nữ!
Tốt lắm, chuyến đi quả thật không uổng công, cứ cho là không thể cướp giật cơ duyên, thì hắn cũng có thể cướp bảo vật từ trong tay nữ tử này.
Hai người giữ khoảng cách chừng trăm trượng, ai nấy đều giữ vững bầu không khí im lặng như tờ.
Bọn họ đều không rõ công dụng của thanh chìa khoá này, nên chỉ có thể lặng lặng chờ đợi.
Gió gào rít qua rặng núi, chim rừng hót líu lo.
Thời khắc hoàng hôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-la-tuy-tung-cua-nu-phan-dien/1065817/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.