Lần này hơn phân nửa không có biện pháp xong chuyện, thiên ý khó dò, Phong Đô không biết ý tưởng của U Thiên như thế nào, nhưng xem tình huống hiện tại thì hiển nhiên là nhằm vào ba người bọn họ.
Có lẽ, từ lúc ban đầu U Thiên liền muốn trừ bỏ ba nhân tố không yên ổn, chẳng qua cần bọn họ, còn có giá trị lợi dụng nên mới giữ lại.
Nay xem ra đã không cần bọn họ nữa.
Mặc kệ Hoàng Tuyền nói rách mồm cũng không thể thay đổi cái nhìn về ba người trong mắt U Thiên, không tin tưởng thì mãi mãi không tin.
Hoặc nên nói, từ lúc ban đầu ba người chỉ là ba quân cờ, hoàn toàn không được U Thiên tin tưởng.
Phong Đô loáng thoáng hiểu rằng năm vị cường giả Thiên Cấm đứng sau lưng U Thiên mới là nanh vuốt mà U Thiên thật sự tin tưởng, là con chó trung thành nhất của U Thiên.
- U chủ, Phong Đô, Mạnh Bà đã có ý phản, xin U chủ minh xét.
Hoàng Tuyền lại một lần nữa mở miệng, nói ra lời khiến người lòng lạnh lẽo.
Phong Đô, Mạnh Bà đen mặt, mấy người quen biết vô số năm, biết gốc gác của nhau, không ngờ rằng Hoàng Tuyền cuối cùng là loại người này.
Vì bản thân mà đành lòng hãm hại Phong Đô và Mạnh Bà, hai người trong lòng bi ai, bỗng nhiên nghĩ rằng phải chăng lúc trước mình đã làm sai?- Hoàng Tuyền, ngươi cho rằng nịnh U Thiên là có thể tiếp tục cẩu thả sống sót?Minh Trà lộ ra một chút trào phúng và xem nhẹ, trong lòng khinh thường tên này.
-
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-man-hoang-bo-lac/1071786/chuong-2010.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.