Lúc Cổ Trần thử tung ra ý niệm định dò xét, đột nhiên sắc mặt biến hóa, hắn cảm thấy ý niệm bản thân đi đâu hết, cứ như bị thứ gì đó nuốt mất.- Chuyện gì xảy ra?Cổ Trần kinh ngạc dừng lại, hắn đứng giữa Thiên Uyên tối đen như mực, không thấy rõ tình huống chung quanh, cũng chẳng biết Thiên Uyên sâu cạn thế nào.Thậm chí ngay cả đỉnh đầu cũng tối đen, lập tức lạc mất phương hướng, không biết bản thân đang ở phía trên hay phía dưới, Đông Tây Nam Bắc hoàn toàn loạn.Đáng sợ nhất là, không cách nào dò ra linh hồn ý niệm bên trong Thiên Uyên, Cổ Trần vừa thử một chút, kết quả biến mất không rõ lý do.Điều này mang đến cho hắn một cảm giác, bị ăn sạch rồi.- Nơi này có thể cắn nuốt linh hồn ý niệm?Cổ Trần hốt hoảng, cố gắng nhìn kỹ chung quanh, mê vụ vẫn liên tục phun trào, gió rít gào từng trận, hắc vụ lăn lộn bành trướng.Hắn nhíu chặt mày, nghĩ muốn thử lại một lần, một luồng ý niệm thận trọng ló ra, kết quả y như ban nãy.Vẻn vẹn trong nháy mắt, ý niệm kia đã biến mất một cách bí ẩn.Lần này Cổ Trần có phòng bị, rốt cục phát giác được một chút dị dạng, hình như có lực lượng nào đó nuốt chửng ý niệm.- Quả nhiên đã bị cắn nuốt.Sắc mặt Cổ Trần nghiêm trọng vô cùng.Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải loại tình huống này, phía dưới Thiên Uyên cất giấu đại khủng bố, thêm cả lực lượng đáng sợ có thể cắn nuốt ý niệm linh hồn.Ý chí linh hồn của Cổ Trần cường đại như thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-man-hoang-bo-lac/1072735/chuong-1261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.