Thời không nổ tung, từng tầng thời không không chịu nổi sụp đổ, vỡ nát, thời không phong bạo vô tận bao phủ khắp nơi, tiếng nổ ầm ầm chấn động hàng tỷ dòng thời không.
Trong khoảnh khắc ấy, hai người Cổ Trần, Thâm Uyên đều bị một trảo của cự thú đánh trọng thương phun ra máu, chỉ trong chớp mắt đã biến mất khỏi khu vực giao hội của thời không.
- Gào…!Nhìn thấy Cổ Trần và Thâm Uyên biến mất, lửa giận trong lòng Thời Không Cự Thú khó có thể dập tắt, nó phát ra từng tiếng gào thét, vang vọng khắp thời không, kinh động đến vô số tồn tại cường đại.
Thời không giao thoa, một vết nứt hiện lên, một bóng người rách nát từ bên trong rơi xuống.
Thân thể rách nát này bị thương nghiêm trọng, chính là Cổ Trần vừa ngã xuống từ nơi thời không giao hội, bị Thời Không Cự Thú đánh trọng thương.
- Nơi này, chính là khởi nguyên?Cổ Trần bay người lên, đứng trên mảnh Hỗn Độn mông lung này, nhìn không gian u ám bốn phía xung quanh, không thấy một chút ánh sáng nào tồn tại.
Giống như bọn họ đã tiến vào trong Hỗn Độn xa xưa nhất, một loại khí tức kỳ dị tràn ngập khắp nơi, hình như đây chính là ngọn nguồn của thời không.
Đây chính là Khởi Nguyên Hỗn Độn, khởi nguồn của tất cả.
Cổ Trần quan sát Hỗn Độn mông lung bốn phía xung quanh, sương mù bốc hơi mờ mịt, có một luồng khí tức đặc biệt tràn ngập, vậy mà cơ thể không tự chủ được bắt đầu hấp thu khí tức quỷ dị ở nơi này.
Hắn cảm nhận được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-man-hoang-bo-lac/1341908/chuong-2339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.