La Vân Khỉ trong bụi rậm chấn động toàn thân, suýt chút nữa thất thanh kêu lên.
Phụ thân của Hàn Diệp… hóa ra chính là bị lão cẩu này hại chết?
Nghe giọng điệu, dường như còn có tư tình?
Trong sách đâu có đoạn nào nói đến việc này!
Không ngờ tên Quan phu tử giả nhân giả nghĩa ấy, bên trong lại là một con thú đội lốt người.
Chỉ vì ganh ghét người ta đỗ đạt, mà ra tay g.i.ế.c hại?
Đã thế còn ra tay đánh cả thê tử?
Chắc hẳn phụ nhân kia chính là mẫu thân của Quan Tuyết Yến.
La Vân Khỉ chỉ hận bản thân không có trong tay máy ghi âm, không thể ghi lại những lời tội lỗi của Quan phu tử.
Trong cơn phẫn nộ, chợt nghe một tràng bước chân vọng tới, nàng vội thu người nép sâu vào bụi cỏ.
Chỉ thấy từ xa, một bóng người yểu điệu chầm chậm bước đến, chính là Quan Tuyết Yến – sắc mặt buồn rầu, đầy âu sầu.
Chớp mắt đã đến trước cửa phòng.
Nàng ta vừa định đẩy cửa bước vào, thì chợt nghe trong phòng vang lên tiếng Quan phu nhân yếu ớt:
“Đủ rồi... Tuyết Yến đã là đại cô nương, trong lòng tự có chủ ý, đâu phải ta muốn can thiệp là được.”
Quan phu tử ánh mắt chợt lóe sát khí, vung tay thô bạo đẩy bà ngã sang một bên, lạnh lùng cười:
“Cũng nhờ con tiện nữ đó, ta vốn định lợi dụng nó để gán tội Hàn Diệp cướp đoạt dân nữ, nào ngờ hắn lại g.i.ế.c người, thật là trời giúp ta!”
Phu nhân giận đến ho sặc sụa:
“Vậy nên ngươi rõ ràng biết Tuyết Yến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/2742929/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.