Hôm sau, khi trời còn tờ mờ sáng, Lý Thất đã đánh xe ngựa đến Hàn gia.
Ban đầu định thuê xe, nhưng hễ nhắc đến Kiến Nghiệp thành, ai nấy đều lắc đầu ngán ngẩm, nói nơi đó gió cát mù trời, thổ phỉ hoành hành, sợ tiền có thể kiếm được nhưng mạng e chẳng còn để mà tiêu.
Lý Thất bất đắc dĩ, đành phải mua hẳn một cỗ xe, tiện thể tậu luôn một tấm bản đồ.
Hành lý đã chuẩn bị xong xuôi, mọi người liền khởi hành.
Lúc rời thành, La Vân Khỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua tiểu huyện thành thân quen.
Chốn đã ở hơn một năm, nay phải rời đi, trong lòng không khỏi luyến tiếc.
Nghĩ đến Hàn Diệp đang chịu khổ ở Kiến Nghiệp thành, nàng càng nôn nóng, chỉ mong có thể lập tức đến nơi.
Cùng lúc ấy, nơi cổng thành xuất hiện hai bóng người.
Một người áo bào xanh, phong thần tuấn tú; một người mặc váy lụa lam nhạt, dung mạo kiều diễm, chính là Phương Lộc Chi và Hoàng Oanh Oanh.
Thấy Phương Lộc Chi vẫn dõi theo cỗ xe ngựa khuất dần trong sương bụi, Hoàng Oanh Oanh không nhịn được cất tiếng:
“Biểu ca, để La tỷ tỷ rời đi, huynh không hối hận chứ?”
Phương Lộc Chi chẳng quay đầu, đôi mắt đã đỏ hoe.
Một lúc sau, hắn mới nhàn nhạt đáp:
“Nàng không phải nữ tử tầm thường, nếu ta cưỡng ép, cũng chỉ là lưỡng bại câu thương.”
Hắn dừng một lát, thanh âm trầm xuống:
“Trên quan trường, ta sẽ cùng Hàn Diệp phân cao thấp.”
Hoàng Oanh Oanh khẽ thở dài:
“La tỷ đúng là nữ tử khác biệt, nếu có thể, ta nguyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/2920809/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.