Người chết tên gọi là Hà Hương, hưởng dương mười chín tuổi. Nguyên nhân tử vong là bị người đánh vào sau gáy đến hôn mê, kế đó bị đẩy đầu chúi xuống giếng, chết ngạt mà mất. Thời gian tử nạn ước chừng vào khoảng giờ Tý đến giờ Sửu.
Chúng nhân trông thấy thi thể nằm dài nơi đất, chẳng ai thốt nên lời, song trong lòng đều nảy sinh bốn chữ: Sát nhân diệt khẩu.
Phủ doãn cho mời Lan Hương, người cùng phòng với Hà Hương, tới thẩm vấn, hỏi rằng:
– Đêm qua người chết có điều chi khác thường chăng?
Lan Hương từ lúc nhìn thấy xác Hà Hương đã khóc không ngừng, thổn thức đáp:
– Đêm qua tỷ ấy bị phu nhân phạt, nô tỳ lo tỷ ấy nghĩ quẩn, nên thức cả đêm chuyện trò khuyên nhủ, mãi đến canh ba mới chợp mắt.
Phủ doãn hỏi tiếp:
– Ngươi có biết vì sao Hà Hương bị trách phạt?
Lan Hương cúi đầu trầm tư một lúc, tựa hồ hạ quyết tâm lớn lao, đoạn nói:
– Nô tỳ cùng Hà Hương vào phủ đã hơn mười năm, tình như tỷ muội. Nay nguyện không giấu điều gì, chỉ mong đại nhân chủ trì công đạo cho tỷ ấy.
– Vậy, ngươi nói rõ đầu đuôi xem thử.
– Chiếc túi gấm kia là do Hà Hương thêu. Hôm qua vài vị bổ khoái đem túi tới hỏi, phu nhân vừa nhìn đã nhận ra đường kim mũi chỉ là tay nghề của Hà Hương. Tối đến ép hỏi, tỷ ấy thừa nhận đã dâng tặng Đại lang. Phu nhân đại nộ, lo việc dây dưa đến Đại lang, nên nghiêm lệnh tỷ không được khai ra, lại dọa nếu tiết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-nguyen-cuoi-gio-dap-may/2775484/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.