Vào buổi tối ngày trừ tịch, trời bắt đầu có tuyết rơi nhẹ đến khi lên đèn thì đã rơi dày hạt.
Đông phủ náo nhiệt hẳn lên, đèn lồng đỏ treo khắp nơi.
Người già trẻ nhỏ Lý gia đều tụ tập ở sảnh để đón giao thừa.
Bạch Khanh cũng ở trong số đó, đương nhiên không mấy ai để ý đến việc nàng có đến hay không.
Năm nay Lý gia có rất nhiều chuyện vui, trước hết là hôn sự của Lý Bá Trọng và quận chúa hoàng gia, tiếp theo là hai cô cháu dâu lại sinh thêm cho Lý gia hai cậu con trai cho nên cái Tết này náo nhiệt hơn hẳn.
Tam gia Lý gia tên một chữ “Chung” là thần tài của Hán Bắc, nắm giữ quyền quản lý lương thực và tiền bạc của Hán Bắc. Lần tế tổ trước, ông vừa đích thân áp giải đồ cúng của triều đình vào kinh, mãi đến mấy ngày nay mới từ kinh thành trở về cho nên tối giao thừa này, đương nhiên ông cũng xuất hiện trong bữa tiệc.
Bạch Khanh ngồi ở góc nhà chăm chú nhìn người đàn ông đã ngoài bốn mươi tuổi kia, muốn tìm kiếm chút cảm giác quen thuộc từ ông, tiếc rằng ký ức quá xa xôi, nàng đã không còn nhớ rõ dáng vẻ người đàn ông đó, nàng chỉ có thể nhớ được chiếc ngọc bội trên thắt lưng ông.
Vị Tam gia này trông rất thư sinh, người cũng rất hiền hòa – phù hợp với ký ức tuổi thơ của nàng. Ông dường như cũng rất giỏi giao thiệp, giữa vòng vây của mọi người vẫn nói cười hòa nhã, không hề tỏ ra gắng gượng. Người đàn ông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-nuong-tu-diem-linh/2766922/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.