Chưa kịp tranh cãi, càng không kịp vứt bỏ chiếc nhẫn đeo quá chặt kia, Bạch Khanh đã bị một lực mạnh kéo vào thế giới của hắn, không còn đường lui.
Đây là lần đầu tiên Lý Bá Trọng nói lời khoác lác trước mặt nàng. Hắn đã quá tự tin vào cơ thể mình. Vết thương đó không gi.ết ch.ết hắn ngay lập tức nhưng lại khiến hắn sốt cao liên tục.
Nhìn hắn nói cười vui vẻ với đối thủ, ai mà ngờ rằng chỉ vài canh giờ trước, hắn còn sốt đến nói mê sảng?
“Bá Trọng, xin phép cáo từ.” Ngô Quân Minh chắp tay trên lưng ngựa, còn Nhạc Tử Đồng trong xe ngựa cũng gật đầu chào tạm biệt.
Lý Bá Trọng đáp lễ, “Ngô huynh đi đường bình an.”
Hướng về phía mặt trời đỏ rực đang lên, phu thê Nhạc Tử Đồng dần đi xa cho đến khi biến mất ở cuối con đường gập ghềnh.
Lúc này Lý Bá Trọng mới quay đầu lại, khẽ thở dài, khóe mắt hơi nhướng lên cũng giãn ra. Hắn đưa tay ôm lấy vai Bạch Khanh, cằm tựa vào trán nàng. Mệt rồi, luôn cần phải nghỉ ngơi một chút.
Đám Lôi Thác đều tự nhiên quay lưng đi.
Còn Bạch Khanh cũng mệt mỏi, cả thể xác lẫn tinh thần đều rã rời, nên chẳng còn sức lực để ngăn cản hành động không đúng mực này của hắn.
Họ không trở về thành mà ở lại một tiểu viện được bao quanh bởi tường đất bên ngoài thành. Lôi Thác đã sắc thuốc, mỗi người một phần, bởi vì cả hai người đều đang sốt. Suốt một ngày một đêm, hắn quả thật không rời nàng nửa bước, ngay cả khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-nuong-tu-diem-linh/2766945/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.