"Vu Tĩnh Kỳ, lực lượng này không thuộc về ngươi." Thanh âm thanh thúy, mọi người ở trong thư lâu đẫm máu không khỏi ngẩng đầu lên nhìn lại.
Từ bên ngoài lâu hiện ra thân ảnh một nữ tử đầu đội đấu lạp che mặt bằng lụa mỏng, một tay nàng ôm Như Tiểu Lam, tay kia rũ xuống tự nhiên, một thanh trường kiếm rất nhỏ vươn ra từ trong ống tay áo nàng.
Vu Tĩnh Kỳ trên lầu lộ ra thần sắc kinh hãi: "Ngươi... Sao ngươi có thể ra được."
"Chỉ cần lực lượng của ta lớn hơn bức tường ngươi bố trí là được." Như Tiểu Lam tự hào nói, nàng linh hoạt nhảy xuống khỏi lòng nữ tử, không chút do dự bổ nhào về phía Thanh Mặc Nhan.
"Thực xin lỗi, Thanh Mặc Nhan, ta đã tới chậm."
Thanh Mặc Nhan cúi người bế nàng lên.
Bên ngoài lâu bị gió đêm cuốn lấy, đem mùi xạ hương trên người nàng thổi phiêu tán ra.
Trái tim Thanh Mặc Nhan vẫn chưa thả xuống được. Dù cho bây giờ đang ôm nàng trong lòng, hắn vẫn không cảm thấy an ổn.
Cảnh tượng như vậy... Có chút không chân thực.
Như Tiểu Lam cũng không chú ý tới nội tâm bất an của chủ nhân, nàng ngẩng đầu nhìn lên mái nhà.
"Vu Tĩnh Kỳ. Hiện tại dừng tay vẫn còn kịp, loại tà pháp này không đơn giản như ngươi nghĩ, sau khi ngươi hoàn thành xong chú sát, chính ngươi sẽ trở thành tế phẩm cuối cùng."
Nghe xong lời này, Vu Tĩnh Kỳ cả kinh, nhíu mày: "Ngươi ở đây nói bậy cái gì, lực lượng này thuộc về ta, bằng không làm sao ta có thể chi phối nó."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-o-dai-ly-tu-lam-sung-vat/1404172/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.