Tuy rằng trong lòng không thoải mái, nhưng…
Giang Ngôn Phong cũng phải thừa nhận
Mở tiệm thuốc Đông y nhiều năm, mở cả chục chi nhánh, nhưng thực tế là chẳng hề có lãi!
Báo cáo tài chính hằng năm, may ra chỉ huề vốn, không thì lỗ, chưa từng có năm nào sinh lời.
Giang Ngôn Phong đã bị cuộc đời “tẩy não” đến mức: chỉ cần không lỗ vốn, đã xem như thắng rồi…
Bình thường còn gắng gượng giữ chút thể diện.
Ít nhất nhìn bên ngoài thì “hào nhoáng vàng son”.
Mà hôm nay, cô nhóc nhà họ Cố vừa mở miệng đã đ.â.m thẳng vào tim đen, không cho nổi chút mặt mũi nào…
Giang Ngôn Phong cười gượng hai tiếng,
“Thất tiểu thư, cô đúng là có con mắt tinh đời.”
“Ừm, cũng tàm tạm thôi.”
Mặc Thiên rất đắc ý nhận luôn lời khen.
Còn không quên quay đầu khoe với ông lão nhân viên:
“Thấy chưa, tôi thật sự không phải đến gây sự đâu.”
Ông lão nhân viên: “…”
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông càng nhăn nhúm hơn.
Không hiểu rốt cuộc Đông gia với cô nhóc này có quan hệ gì.
Cuối cùng chỉ đành gật đầu lấy lệ, lủi đi chỗ khác làm việc.
Vịt Bay Lạc Bầy
Thấy ông lão rời đi,
Mặc Thiên quay đầu hỏi Giang Ngôn Phong:
“Tiệm này là anh mở à?”
Giang Ngôn Phong cười gật đầu:
“Ừ, là của tôi.”
Mặc Thiên lập tức nhíu mày, kéo tay áo anh ta tố cáo:
“Sao tiệm của anh cái gì cũng không có, tử ngọc thảo không có, ly hồn thảo cũng không, nguyên linh đan không có, mầm trúc xanh cũng không, tôi hỏi thêm chắc cũng không có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/2730592/chuong-481.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.