Phải biết rằng, sau khi được cứu, hắn còn ở lại cục cảnh sát một
thời gian để ký thỏa thuận, chỉ là Tô Viễn giấu giếm tình huống
của bản thân mà thôi.
Cho nên lời nói của cô gái này không hề thành thật, muốn cảm tạ
đã nói từ sớm chứ không phải kéo dài đến bây giờ.
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, hoặc là có điều cần cầu xin.
"Tôi không biết cô đang có chủ ý gì, nhưng bây giờ tôi rất bận
rộn, không rảnh để ý tới cô. Nhân lúc tâm trạng tôi đang khá tốt,
cô mau cách tôi càng xa càng tốt."
Tô Viễn vừa nói xong câu đó, nhưng ai ngờ, cô gái này lại quỳ
SỤp xuống.
"Cầu xin anh giúp tôi, câu xin anh, hiện tại chỉ có anh mới có thể
cứu tôi thôi!"
Trong lúc nói chuyện, Thẩm Tây đã bắt đầu khóc lóc, thân thể
nhỏ bé không ngừng run rẩy, nhìn qua có vài phân còn thấy đáng
thương.
Cô gái này đang muốn quấn lấy hắn?
Tô Viễn không hiểu sao lại có vài phân phiên não, hắn chán ghét
nhất chính là lúc mình làm việc bị người khác quấy nhiễu, nhưng
giờ phút này hắn vẫn nhịn xuống.
Đối phương là người bình thường, lại còn là con gái, phải nhẫn
nhịn, xem cô ta muốn nói cái gì.
Tô Viễn trâm giọng nói: "Cô có năm phút, nói đi, có chuyện gì?”
Nhìn cô gái nghẹn ngào lau đi nước mắt trên mặt, Tô Viễn có
chút tò mò, cũng không biết đến tột cùng cô gái này gặp phải cái
gì lại có thể bị dọa thành dáng vẻ này.
Thẩm Tây đứng lên, dè
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-tai-khung-bo-song-lai-danh-dau/1785733/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.