Phải biết rằng, sau khi được cứu, hắn còn ở lại cục cảnh sát một
thời gian để ký thỏa thuận, chỉ là Tô Viễn giấu giếm tình huống
của bản thân mà thôi.
Cho nên lời nói của cô gái này không hề thành thật, muốn cảm tạ
đã nói từ sớm chứ không phải kéo dài đến bây giờ.
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, hoặc là có điều cần cầu xin.
"Tôi không biết cô đang có chủ ý gì, nhưng bây giờ tôi rất bận
rộn, không rảnh để ý tới cô. Nhân lúc tâm trạng tôi đang khá tốt,
cô mau cách tôi càng xa càng tốt."
Tô Viễn vừa nói xong câu đó, nhưng ai ngờ, cô gái này lại quỳ
SỤp xuống.
"Cầu xin anh giúp tôi, câu xin anh, hiện tại chỉ có anh mới có thể
cứu tôi thôi!"
Trong lúc nói chuyện, Thẩm Tây đã bắt đầu khóc lóc, thân thể
nhỏ bé không ngừng run rẩy, nhìn qua có vài phân còn thấy đáng
thương.
Cô gái này đang muốn quấn lấy hắn?
Tô Viễn không hiểu sao lại có vài phân phiên não, hắn chán ghét
nhất chính là lúc mình làm việc bị người khác quấy nhiễu, nhưng
giờ phút này hắn vẫn nhịn xuống.
Đối phương là người bình thường, lại còn là con gái, phải nhẫn
nhịn, xem cô ta muốn nói cái gì.
Tô Viễn trâm giọng nói: "Cô có năm phút, nói đi, có chuyện gì?”
Nhìn cô gái nghẹn ngào lau đi nước mắt trên mặt, Tô Viễn có
chút tò mò, cũng không biết đến tột cùng cô gái này gặp phải cái
gì lại có thể bị dọa thành dáng vẻ này.
Thẩm Tây đứng lên, dè dặt nhìn Tô Viễn, cúi đầu nói: Có thể...
chúng ta có để đổi chỗ khác nói chuyện không?”
Tô Viễn không hé răng mà chỉ nhíu mày, hắn không nói lời nào
nhưng rõ ràng có thể cảm giác được tâm tình của hắn cũng
không tốt, hoặc là nói không có kiên nhẫn đối phó.
Thấy tình huống này, Thẩm Tây cắn răng, trực tiếp cởi quần áo
trên người.
Lân này đến lượt Tô Viễn ngạc nhiên.
"Cô muốn làm gì?"
Cái cô này, một lời không hợp là cởi quần áo? Chẳng lẽ là chuẩn
lấy thân báo đáp hay sao?
Khó trách cô ta nói đổi chỗ khác!
Không được, Tô mỗ há lại là kẻ thô tục như vậy!
Chỉ là nữ sắc mà thôi, đừng hòng quấy nhiễu trái tim hắn!
Phụ nữ sẽ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ hắn đánh dấu!
Tuy rằng Tô Viễn đeo kính râm, nhưng cởi quần áo trước mặt một
chàng trai khuôn mặt và làn da Thẩm Tây không tự chủ được đỏ
bừng.
Tính cô nhút nhát! Nhưng liên quan đến tính mạng, cô cũng
không làm gì được.
Làn da đẹp!
Chân dài!
Khe ngực rất lớn!
Tô Nguyên trong lòng âm thâm chấm điểm cô gái trước mắt,
nhưng vẫn không nói một tiếng, hắn chuẩn bị nhìn xem cô gái
này muốn làm cái gì.
Hắn cũng không tin, đối phương chẳng lẽ thật sự chuẩn bị phát
phúc lợi cho hắn sao?
Nhưng mà hiển nhiên mị lực của hắn còn chưa thể đạt tới trình
độ này, Thẩm Tây lại cởi quân áo trên người chỉ còn lại áo lót,
trực tiếp xoay người, để lộ cái lưng trơn bóng trước mặt Tô Viễn.
Đó là một hình xăm cực kỳ quỷ dị, đường cong màu đỏ cực kỳ
đơn giản, giống như màu sắc của hoa bỉ ngạn, xinh đẹp mà
không cát tường. Chỉ bằng vài đường nét đơn giản đã vẽ ra một
gương mặt sinh động, nhìn qua khá giống khuôn mặt trong hí
khúc, chỉ là khuôn mặt kia làm cho người ta có cảm giác khóc
như cười, phảng phất lại giống như ẩn chứa hỉ nộ ái ố, lúc nhìn
chăm chú vào nó, cũng sẽ sinh ra một loại ảo giác nó đang nhìn
bạn, không hiểu sao sinh ra một cảm giác lạnh lẽo.
"Cái này... đây là...
Tô Viễn mở to hai mắt nói: "Hình xăm này của cô đẹp đấy, tốn
không ít tiền phải không?”
"Không... Tôi không có ý đó"!
Thẩm Tây nghe vậy nhất thời có chút dở khóc dở cười, chẳng lẽ
cô cởi hết quần áo chỉ để cho hắn thưởng thức hình xăm của cô
một chút sao?
Cô thì thầm: "Tôi chưa từng xăm hình, đây là nó tự mình phát
triển." Tự mình phát triển?
Tô Viễn nhìn hình xăm hầu như chiếm hết một phần ba lưng
Thẩm Tây, hắn có chút hoài nghi.
Không phải chứ? Hắn từng nghe nói mọc mụn trứng cá, búi tĩ,
móng tay, nhưng đây là lân đầu nghe nói tự mọc hình xăm.
Hắn tò mò muốn chạm tay vào, nhưng vừa nghĩ đến nam nữ thụ
thụ bất thân, vì thế liền bỏ qua.
Nếu thật sự giống như đối phương nói, cái thứ giống như hình
xăm này tự mọc ra, như vậy rất có thể liên quan đến sự kiện linh
dị.
Chỉ là thứ này rốt cuộc là cái gì? Quỷ xăm hình? Hình xăm quỷ?
Quỷ vế?
Tô Viễn nói: "Trước tiên cô mặc quần áo vào đi, hình xăm này
xuất hiện từ khi nào, trước khi nó xuất hiện, cô đã đi tới nơi nào?
Có gì bất thường xảy ra sau khi nó xuất hiện không?”
Lúc này Thẩm Tây mới mặc lại quần áo, cô vừa mặc vừa nói: "Cụ
thể xuất hiện khi nào tôi cũng không biết, từ khi phát hiện ra nó
đến bây giờ, ước chừng đã trôi qua nửa tháng. Trước đó tôi trở
vê quê một chuyến, sửa sang lại di vật ông nội tôi để lại một
chút, nhưng từ đó về sau vẫn luôn mơ thấy có một sân khấu lớn,
còn có rất nhiều trang phục, có người hát kịch trên sân khấu, còn
có người thúc giục tôi lên sân khấu, nói sắp đến lượt tôi."
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.