Không thể tiếp tục đánh mãi bởi vì Tô Viễn không thể cứ tốn thời
gian ở chỗ này mãi, chỉ là hiện giờ kinh bố trên người bà lão tạm
thời bị áp chế, nhưng một khi ngừng công kích, chỉ sợ nó sẽ lập
tức khôi phục năng lực hành động.
Ngự quỷ giả thời dân quốc quả nhiên làm cho người ta đau đầu,
sắc mặt Tô Viễn âm trầm lui về phía sau, không tấn công nữa.
Hao phí lực lượng linh dị cũng vô ích, hơn nữa giam giữ bà lão
này cũng không phải trách nhiệm của hắn, liều mạng rất thiệt
thòi, phỏng chừng phải trả giá rất lớn, kết quả còn được không
bù đắp được mất!
Trong đầu Tô Viễn lập tức có ý nghĩ rút lui.
Thời khắc hắn ngừng công, lệ quỷ khôi phục năng lực hành động,
nhưng mà lần này bà lão cũng không mỉm cười với Tô Viễn, mà là
mở cái miệng chỉ còn vài cái răng.
Thanh âm đáng sợ từ trong miệng bà ta truyên ra, giống như lệ
quỷ thì thầm, lại giống như là nỉ non đến từ vực sâu.
"Tôi cho bà cười...
Bà lão đúng là đang lặp lại lời Tô Viễn vừa nói I
Lệ quỷ học cách nói chuyện của con người tuyệt đối không phải
một chuyện tốt.
Đây rất có khả năng là một phương thức giết người đáng sợ nào
đó, một khi câu nói kia được nói ra hoàn chỉnh, rất có thể sẽ dẫn
đến tử vong trực tiếp.
Cho nên Tô Viễn không cho lệ quỷ kia cơ hội nói xong câu kia,
hắn lại đánh một gậy qua, cắt đứt lời nói của lệ quỷ.
Nhưng mà lúc này đây,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-tai-khung-bo-song-lai-danh-dau/1786197/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.