Tác dụng của quỷ hương có thế áp chế lệ quỷ, trong khoảng thời
gian này, ngự quỷ giả có thể không kiêng nể gì mà sử dụng lực
lượng lệ quỷ, đây không thể nghi ngờ là một vật phẩm linh dị cực
kỳ có lực uy hiếp, thậm chí có thể coi như lá bài tẩy để sử dụng.
Đáng tiếc là, nó vô dụng đối với Tô Viễn, bởi vì hắn sẽ không gặp
vấn đề lệ quỷ hồi sinh.
Tuy Tô Viễn không dùng được nhưng người khác vẫn có thể dùng
được, chỉ bằng ba nhánh hương này, cũng đủ để hắn nghiên ép
những người ngự quỷ kia một phen.
Nghĩ đến đây, Tô Viễn không khỏi cười vui vẻ.
Hắn đã có một ý tưởng táo bạo.
Còn về thứ cuối cùng, Tô Viễn có chút không xác định được.
Đó là một máy ghi âm giống MP3, Tô Viễn không thể cảm giác
được dị thường trên thứ này.
Nhưng hệ thống sẽ không xảy ra sai sót, nếu không phải máy ghi
âm nhạc có vấn đề, vậy rất có thể nội dung được ghi lại có vấn
đề.
Nhìn nút bấm trên máy MP3, Tô Viễn lâm vào trầm tư. Căn cứ
theo lệ thường, những thứ hệ thống đưa ra, cơ bản đều ẩn chứa
năng lực linh dị, bao gồm cả thứ này cũng vậy, mà trước đó nó
đã nhắc trước, đây là một bản ghi âm bị nguyền rủa, như vậy rất
có thể trong MP3 ghi lại lời nguyền của lệ quỷ.
Tô Viễn có chút lo lắng, thứ này giống như máy nghe nhạc, nếu
hắn thật sự mở ra nghe chẳng phải là mình tự hại mình sao?
Hẳn là hệ thống sẽ không hố hắn vậy chứ...
Thế nhưng rất khó nói, chính hắn cũng không nắm chắc, phàm
những thứ liên quan đến linh dị, cẩn thận một chút cũng không
thừa. Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Viễn nghĩ ra một biện pháp.
Hắn mượn toilet của quán nước rồi mở quỷ vực để ngăn cách với
hiện thực, phòng ngừa tổn thương người vô tội, sau đó hắn lấy ra
nến quỷ đỏ.
Sau khi nến quỷ đỏ thắp sáng có thể ngăn cách lực lượng linh dị,
thậm chí có thể chống đỡ được lệ quỷ tập kích, trong nguyên tác
Dương Gian thậm chí còn dùng nó để ngăn cản thanh đao gỗ
đáng sợ kia một lần. Như vậy, chắc hẳn nó cũng có thể dùng để
chống lại lời nguyên rủa không biết trong máy ghi âm.
Nến quỷ được thắp sáng, nó tỏa ra ánh nến âm u. Ánh nến
khuếch tán ra, chiếu sáng xung quanh, chiếu ra một mảnh màu
xanh quỷ dị, nhưng lại mang cho người ta một loại cảm giác an
toàn khó hiểu.
Làm tốt những công tác chuẩn bị này, lúc này Tô Viễn mới ngưng
thần tĩnh khí, ấn vào nút phát.
Hàng loạt thanh âm xào xạc truyền ra, ngay sau đó là từng đợt
tiếng cào gãi, giống như người nào đó bị nhốt trong một không
gian chật hẹp liêu mạng giấy giụa, sau đó vang lên tiếng khóc,
lạnh lẽo lại khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, giống như trải qua
tra tấn thống khổ.
Đau quá.. Đau quá... Đau quá... Lời nói tràn đây thống khổ và
tuyệt vọng, giống như tiếng rên của lệ quỷ từ trong địa ngục
truyền ra.
Ngay lúc thanh âm xuất hiện, tốc độ cháy của nến quỷ chợt tăng
nhanh, giống như đang đối kháng với một năng lượng linh dị vô
hình khác.
Ngay khi nghe được thanh âm này vang lên, tay Tô Viễn khẽ run
lên, suýt nữa ném máy ghi âm vào trong bồn câu.
Là anh sao? Hứa Âm!
Anh cũng xuyên không sao...
Tất nhiên! Đây là chuyện đùa.
Âm thanh lưu lại trong máy ghi âm hẳn là thuộc về lệ quỷ không
biết tên nào đó, trong giọng nói ẩn chứa lời nguyên, lúc bật bản
ghi âm cũng tương đương với chịu đựng sự tập kích của lệ quỷ.
Tô Viễn có thể chống lại lời nguyên của máy ghi âm này, bởi vì
quỷ vực có thể ngăn cách thanh âm này, nói cách khác trình độ
khủng bố của nó không quá cao.
Nhưng một khi thứ này được thả ra, nó sẽ ra thứ hủy diệt với cả
người bình thường và ngự quỷ giả bình thường, bởi vì thanh âm
này cuồn cuộn không dứt lại kéo dài, giống như không ngừng
chịu sự tấn công của lệ quỷ.
Thứ duy nhất khiến người ta đau đầu chính là, thứ này không
phân biệt địch ta, tấn công trong một phạm vi rộng.
Sau khi mò mẫm hiểu được công dụng của máy ghi âm, Tố Viễn
thu hồi nó, một ngày nào đó thứ này có thể phát huy tác dụng.
Sau này hắn sẽ lại tới phòng quỷ ám, có lẽ lần sau có thể dùng,
dùng nguyên rủa của lệ quỷ đi đối kháng với lệ quỷ, đây là chủ ý
không tồi.
Chờ Tô Viễn ra khỏi quán, trời đã sắp tối, đang lúc hắn chuẩn bị
đi tới địa điểm tụ tập, điện thoại di động lại đột nhiên vang lên.
"Có núi non hiểm trở trập trùng thỏa mãn nỗi ngông cuồng tuổi
trẻ, có trăng tròn gọi khắp biển xanh, ly tràn ánh trăng... Cuộc
gọi này đến vô cùng bất ngờ.
Nhìn thấy người gọi đến là Dương Gian, Tô Viễn không khỏi cảm
thấy ngoài ý muốn.
Đùi lớn lại gọi nữa à? Chờ đãi Tại sao hắn phải nói “lại”?
Mang theo suy nghĩ như vậy trong đầu, Tô Viễn nhận điện thoại.
_Alo? Dương Gian 2
"Là tôi", giọng điệu của Dương Gian ở đầu dây bên kia vẫn bình
thản như trước.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.