Ta cũng kinh ngạc mở to mắt. Đây là Triệu Anh, là Hoàng tử thứ mười lăm, đệ đệ của Triệu Hành, cũng là người mà tiên đế hết mực yêu chiều. Hiện giờ nó chỉ mới mười tuổi, thân hình tròn trịa, vất vả ngồi vững trên tường, lưng đeo một chiếc túi nhỏ. Nó đưa tay ra, vô cùng tự nhiên nói: "Tỷ tỷ đỡ ta xuống.”
Ta vừa bước tới hai bước, bỗng thấy hai bàn tay rắn chắc bám lấy bờ tường. Khi dùng lực, những ngón tay hơi trắng bệch. Rồi có một thiếu niên buộc tóc cao nhảy lên tường, ngồi bên cạnh Triệu Anh. Hắn nói với cậu bé nhưng mắt lại nhìn ta, nở một nụ cười đầy bá đạo: "Không được, tỷ tỷ không đỡ được, để ca ca đỡ ngươi."
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, Cố Cảnh Sách nheo mắt nhìn ta, đôi mắt đào hoa đầy dịu dàng, đón ánh nắng, hắn cười: "Khanh Khanh nhà họ Lý, có nhớ ta không?"
Ta quay đầu, không thèm để ý. Hắn cũng chẳng bận tâm, nhảy xuống đất rồi quay lại đỡ Triệu Anh xuống.
Triệu Anh lon ton bước đến trước mặt ta, tháo chiếc túi nhỏ trên lưng xuống, mở ra toàn là đồ ăn vặt: "Khanh tỷ tỷ, ta nhớ tỷ muốn c.h.ế.t. Nhìn xem, đây là tất cả đồ ăn ta để dành từ khẩu phần của mình, đều mang cho tỷ!"
Triệu Anh là đứa trẻ nói nhiều, một khi mở miệng là huyên thuyên không ngừng: "Hoàng huynh ngày nào cũng bắt ta đọc sách, đủ mọi loại sách. Phụ hoàng đối với ta tốt hơn, chẳng bắt học gì cả. Ta không học xong, hoàng huynh còn đánh vào tay ta, tỷ xem
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-khanh-khanh-that-diem-le/802405/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.