Xung quanh hỗn loạn cả lên, nhưng ta lại cảm thấy mình như một người ngoài cuộc, những chuyện vinh nhục ngoài kia dường như chẳng còn liên quan gì đến ta.
Ta nhìn hắn, đột nhiên hỏi: "Triệu Hành, ngươi có biết bây giờ ta cảm thấy thế nào không?"
Hắn hạ mắt nhìn ta, khóe mắt vẫn còn vằn đỏ vì giận dữ.
Ta mỉm cười: "Ta cảm thấy ghê tởm. Ngươi nghe rõ không, ta cảm thấy ngươi không xứng đáng với tình cảm chân thành mà ta đã dành cho ngươi bao năm qua. Nhưng chỉ vừa mới đây thôi, hoặc có lẽ từ lâu rồi, ta đã không còn bất kỳ cảm giác gì với ngươi nữa. Không vui, cũng không buồn. Thậm chí ta còn nghĩ, đứa con mà ngươi và Ứng Như Thị sinh ra chắc chắn sẽ rất đáng yêu. Ta chỉ cảm thấy tiếc nuối, tiếc vì ta đã từng gặp ngươi."
"Ngươi có thể thêm vào trong thánh chỉ một câu được không? Là từ nay chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa, vĩnh biệt ngươi. Triệu Hành, ta thật sự hối hận vì đã gặp ngươi."
Nói xong, ta cảm thấy lồng ngực nhẹ nhõm như thể vừa được giải thoát. Nhưng khi ta nhìn sang, thấy sắc mặt Triệu Hành từng chút, từng chút một trở nên trắng bệch. Hắn quay đầu, ho sặc sụa, như thể cố nén lại nỗi đau, hơi thở trở nên gấp gáp.
Hắn đưa tay lên, dường như muốn chạm vào mặt ta, nhưng những ngón tay run rẩy không ngừng.
Ta nói: "Ngươi đừng chạm vào ta, ta thấy bẩn, Thái tử ca ca."
Ta nghiêng đầu nói, giống như bao lần trước đây, khi ta vui vẻ gọi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-khanh-khanh-that-diem-le/802407/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.