Ta hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn trời, mây đen kéo đến, nặng nề như sắp đổ xuống, khiến lòng ta có dự cảm chẳng lành. Ta không muốn đối diện với nàng thêm nữa, liền xoay người bỏ đi. Đột nhiên, ta nghe thấy tiếng "bùm" của một người rơi xuống nước. Ta quay phắt lại, trâm bạc cài trên đầu khẽ kêu vang. Ứng Như Thị, kẻ vừa còn ôm bụng cẩn thận, đã chìm xuống nước, vùng vẫy giãy giụa.
Ta nghe tiếng thái giám, cung nữ la hét: "Thái tử phi rơi xuống nước rồi!" Thái hậu ra lệnh cho thị vệ bắt giữ ta lại.
Khoảnh khắc bị ép quỳ xuống đất, ta thật sự muốn bật khóc.
Triệu Hành, thì ra cô gái mà ngươi hết mực yêu thương lại chẳng phải là một người tốt.
Thái tử phi bị sảy thai, Thái hậu vốn luôn giữ vẻ đoan trang, nhưng lần này không kìm được cơn giận mà tát ta một cái. Ta nói, ta không đẩy nàng ta.
Thái hậu lại giáng thêm một cái tát nữa, móng tay dài cào rách da mặt ta, gương mặt hiền từ trở nên đầy căm hận: "Ngươi không đẩy Như Thị, lẽ nào nàng ta tự nhảy xuống hay sao?"
Mẫu thân ta nghe tin liền vội vàng đến cung. Người đường đường là một mệnh phụ phu nhân, vậy mà lại kéo tay áo ta, quỳ xuống dưới chân Thái hậu cầu xin tha thứ, khuôn mặt già đi vì lo lắng và hối hận: "Thái hậu nương nương bớt giận, Khanh Khanh chỉ là một lúc hồ đồ mới làm ra hành động lầm lỡ như vậy."
Ta sững người, chậm rãi quay đầu nhìn mẫu thân, từ tốn nhắc lại:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-khanh-khanh-that-diem-le/802408/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.