🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 

Tiền Tam Nhất thầm nghĩ: bạc đã cho, nước đã hắt đi, nếu ngươi có thể đòi lại được từ chỗ ta, ta lập tức gọi ngươi một tiếng ông nội!

“Không thể trách ta được, ngươi đâu có cầu cứu ta, ta chẳng lẽ lại mặt dày mà xông tới à?”

Tĩnh Bảo cho dù tính tình tốt mấy đi nữa, lúc này cũng muốn hất cả mâm cơm lên mặt kẻ kia.

Biết xấu hổ không?

Chỉ nghe Tiền Tam Nhất nói tiếp: “Dù sao đi nữa, huynh nhất định phải tin ta. Ta đây trước nay thành thật buôn bán, không lừa già dối trẻ, thật thà vô cùng. Tất nhiên, ta cũng có lỗi, đúng ra ta nên chủ động hỏi huynh một câu, là do ta phục vụ không chu đáo!”

Tĩnh Bảo: “……”

Tiền Tam Nhất gõ đũa vào bát cơm của nàng, nghiêm túc nói: “Tĩnh Sinh, ta hỏi huynh một cách trịnh trọng, hiện tại huynh có chuyện gì phiền lòng không?”

Tĩnh Bảo gật đầu: “Có đấy!”

Tiền Tam Nhất: “Ồ, vậy thì mau nói cho ta nghe!”

Tĩnh Bảo: “Chuyện phiền lòng lớn nhất của ta bây giờ là: kẻ ngồi trước mặt quá vô liêm sỉ, nghiêm trọng ảnh hưởng đến khẩu vị của ta. Phiền hắn tránh xa một chút!”

Tiền Tam Nhất bưng khay cơm lên, mặt dày nói: “Được rồi được rồi, ta đi, ai bảo ta nhận bạc của huynh cơ chứ. Phục vụ thế này... tốt quá đi thôi!”

Tĩnh Bảo: “……”

Tên lừa đảo này sống được đến giờ mà chưa bị người ta đánh chết, thật sự là bất hợp lý vô cùng!

Uông Tần Sinh nhỏ giọng bảo: “Văn Nhược, ta nghe nói hắn thu tiền bảo kê của rất nhiều người, không chỉ riêng gì ngươi đâu.”

Thấy chưa!

Đều là đồng cảnh ngộ cả, đều là nạn nhân hết!

Tĩnh Bảo hít sâu một hơi, rồi lại hít sâu thêm hơi nữa.

Thôi kệ đi!

Mẹ từng dạy: đời người phải biết nghĩ thoáng ra một chút. Bạc ấy à, sinh không mang theo, chết chẳng đem theo!

Năm lượng bạc thôi mà!

Coi như cho chó ăn đi!



Về đến trai xá.

Tĩnh Bảo lấy sách ra: “Tần Sinh, huynh đi rửa mặt trước đi. Hôm nay ta phải học bù phần đã bỏ lỡ, huynh đừng đợi ta, ta không biết sẽ học đến canh mấy đâu.”

Uông Tần Sinh ngoan ngoãn rời đi. Quả thực cũng nên học bù, vốn người được vào Chính Nghĩa Đường đều là những kẻ học lực không tốt.

Sau khi rửa mặt xong, hắn rót cho Tĩnh Bảo một chén trà nóng, rồi về bàn của mình đọc sách.

Nửa đêm giờ Tý, thấy Uông Tần Sinh đã ngủ say, Tĩnh Bảo lặng lẽ ngồi dậy, mang theo chậu, khăn và đồ dùng rửa mặt, rón rén rời khỏi trai xá.

Nàng cố ý đợi đến giờ này.

Bảy ngày nay, mỗi ngày nàng chỉ được dùng nước nóng lau người qua loa, trên người cảm thấy nhớp nháp khó chịu, nếu không tắm thật sự sẽ thối mất!

Vừa bước tới phòng tắm, ngẩng đầu lên thì sững người.

Trong đó có người!

Người nọ vừa c** s*ch sẽ, trên vai khoác một chiếc khăn lông, đang định múc nước. Nghe thấy tiếng bước chân, bèn xoay người lại.

Tĩnh Bảo: “……”

Từ trên xuống dưới, ánh mắt nàng vô thức quét một lượt…

Lạy mẹ nó!

Nàng vội vàng đưa tay lên che mắt.

Đồ b*nh h**n!

Xúi quẩy chết đi được!

Từ Thanh Sơn múc một chậu nước lạnh, ào ào dội xuống người, sau đó thản nhiên bước ngang qua mặt Tĩnh Bảo, vừa bôi xà phòng vừa lẩm bẩm: “Che mắt cái gì, đều là đàn ông cả, sợ thấy chắc?”

Sợ!

Trong lòng Tĩnh Bảo thấy thầm trả lời một chữ. Xem ra đêm nay không tắm nổi rồi: “Từ huynh, huynh cứ tắm từ từ, ta chợt nhớ còn bài tập chưa làm xong, lát nữa ta quay lại.”

“Đứng lại!”

Từ Thanh Sơn nghênh ngang bước tới, từng bước ép sát, giọng trầm thấp đầy áp lực: “Có chuyện này, ngươi nhất định phải nói thật với ta.”

Tĩnh Bảo không dám nhìn thẳng, chỉ đành ngửa đầu ra sau, mắt trợn lên trời.

“Ngươi nhìn ta mà nói chuyện!”

Từ Thanh Sơn thầm nghĩ, ở Quốc Tử Giám này, chưa từng có ai dám nghênh ngang hất mặt nói chuyện với hắn, tên ẻo lả này nghĩ mình là ai?

Ta sợ bị nổi lẹo mắt!

Tĩnh Bảo lén lút liếc hắn một cái, rồi lùi lại vài bước, nghiêng đầu sang bên, nghiến răng hỏi: “Chuyện gì?”

Gương mặt nàng đỏ bừng, hiện rõ vẻ bối rối kiểu: “Tên võ phu nhà ngươi, tránh ta ra xa một chút!”

Từ Thanh Sơn nhìn xuống người mình, rồi lại nhìn nàng, lạnh lùng cười: “Ngươi yên tâm, ta không có sở thích đó. Ta chỉ muốn hỏi: Thạch Thuấn thật sự từng nói với ngươi mấy lời thối tha kia sao?”

“Có.”

Từ Thanh Sơn cau mày, vừa bôi xà phòng vừa đưa tay xuống chà mạnh phần hạ thể, rồi lại hỏi: “Sao ngươi không báo chuyện này với tiên sinh?”

Mặt Tĩnh Bảo đỏ bừng, không biết trả lời thế nào.

Tuy nàng nghiêng đầu, nhưng khóe mắt vẫn nhìn thấy… Giờ trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ:

Moi mắt mình ra!

Đột nhiên thấy mũi nóng lên, có gì đó chảy xuống.

Dùng mu bàn tay quệt thử

Máu mũi!

Thân là Thất gia, lại vì một thằng đàn ông tr*n tr**ng mà chảy máu mũi?

Còn chảy nữa?

Tĩnh Bảo thè lưỡi l**m l**m máu.

Từ Thanh Sơn như bị sét đánh, giận đến mức vội múc nước xối xả.

Dội xong, hắn cảm thấy tên ẻo lả kia thật sự quá ghê tởm, tức giận đến mức múc nguyên chậu nước hắt thẳng vào người nàng.

Tĩnh Bảo bất ngờ bị dội ướt từ đầu tới chân, run lên một cái, hai tay ôm chặt ngực, giọng run rẩy: “Ngươi làm cái gì vậy?!”

Làm gì à?

Xua tan tà niệm trong đầu ngươi đó!

Từ Thanh Sơn mặc kệ mình còn đang nhỏ nước, vội vã mặc đại áo quần rồi lao ra ngoài.

Tĩnh Bảo quệt nước trên mặt, cúi đầu nhìn người mình, chết rồi, áo ướt sũng dính sát vào người, lộ hết đường cong.

Nàng nào dám nấn ná, ôm chậu trước ngực, lao ra ngoài như chạy nạn.

“Bộp ”

Bất chợt, nàng đâm sầm vào một bức tường cứng ngắc, choáng váng ngẩng đầu lên, là một bức tường thịt, lưng của Từ Thanh Sơn.

Đồ trời đánh, sao còn chưa đi?!

Tĩnh Bảo tức đến suýt tẩu hỏa nhập ma, vòng qua hắn, hung dữ lườm hắn một cái.

Từ Thanh Sơn bị nàng lườm mà chẳng hiểu ra sao.

Hắn chỉ là đột nhiên nghĩ: tên ẻo lả này bị mình làm ướt người, nhỡ đâu bị mấy tên xấu khác nhìn thấy, không chừng lại xảy ra chuyện như Thạch Thuấn nữa.

Để tránh Quốc Tử Giám lại có thêm một vụ, hắn đành cắn răng đứng canh ngoài cửa dù cả người nổi da gà.

Tốt bụng mà hóa bị hiểu lầm!

Bỗng nhiên, hắn thấy tên ẻo lả kia đột ngột dừng lại, ngẩng đầu, đối diện là một đôi mắt đen láy sâu thẳm.

Là Cố Tế tửu!

Hôm nay là đến lượt hắn trực đêm!

Cố Trường Bình chăm chú nhìn hai người, gương mặt gầy gò lộ ra vẻ lạnh lẽo trong bóng tối.

“Thưa… thưa tiên sinh…” Tĩnh Bảo lí nhí, giọng run như sợi tơ mỏng.

Cố Trường Bình nghiêng cằm về phía Từ Thanh Sơn: “Sao ngươi lại tới đây tắm?”

Từ Thanh Sơn: “Bên chỗ chúng ta, đến nước lạnh cũng hết rồi.”

“Ngươi…” Cố Trường Bình định nói lại thôi.

Ngươi gì?

Từ Thanh Sơn thoáng bối rối, nhưng ngay giây sau lập tức hiểu ra vì sao Cố Trường Bình lại ngập ngừng.

Vì lúc này, hắn để trần nửa người, còn tên ẻo lả thì mặt đỏ bừng, cúi gằm đầu, nước từ tóc và mặt nhỏ từng giọt xuống đất.

Chết tiệt!

Nhất định là tiên sinh ấy hiểu lầm giữa hắn và tên ẻo lả có tư tình gì đó rồi!

Ông đây oan chết mất!

“Về sau đừng tới chỗ này nữa!” Cố Trường Bình hờ hững nói.

“Ai thèm tới chứ?”

Từ Thanh Sơn khinh khỉnh, vung tay áo bỏ đi, lúc lướt ngang qua tên ẻo lả còn cố tình huých vai hắn một cái.

“Cạch!”

Chậu gỗ trong tay Tĩnh Bảo rơi xuống đất.

Nàng cúi đầu nhìn, tim lạnh ngắt, vội ôm chặt lấy người: “Thưa tiên sinh, con…”

Đâu còn bóng dáng của tiên sinh.

Chỉ có ánh trăng lạnh lẽo, lặng lẽ treo trên cao. 

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.