Quốc Tử Giám mỗi tháng vào mùng Một và mười lăm đều được nghỉ, mỗi lần nghỉ hai ngày, một tháng tổng cộng được nghỉ bốn ngày.
Đến ngày mười lăm, mọi người bèn mau chóng thu dọn đồ đạc, vui vẻ trở về nhà, ai về với mẹ người nấy.
Nhà Uông Tần Sinh ở phủ Kim Lăng, hiện đang trọ tại phủ của dì ruột ở kinh thành. Dì rất tốt với hắn, còn phái xe ngựa và tiểu đồng tới đón.
Tĩnh Bảo vẫy tay tạm biệt rồi lên xe ngựa của mình.
A Man đã ngồi chờ sẵn trong xe, vừa thấy người lập tức nước mắt muốn tràn thành lũ.
“Trời ơi gia ơi, ngài gầy rộc cả người rồi!”
Tĩnh Bảo mỉm cười: “Ngươi thì lại béo ra.”
A Man lau nước mắt, tức tối: “Ai nói vậy, rõ ràng nô tỳ là vì nhớ ngài mà gầy đi!”
Tĩnh Bảo đưa tay nhấc cằm nàng lên, cười híp mắt: “Nói ta nghe xem, ngươi là nhớ bằng lòng hay là nhớ bằng thân thể?”
A Man: “…”
Xong đời rồi, gia mới đi học nửa tháng sao đã biến thành kẻ háo sắc thế này!
Tĩnh Bảo không trêu nữa, hỏi: “Phía Nam có tin gì chưa?”
“Gia, đứa bé đúng là của lão gia thật. Người ta nói thân thể của cô gái kia là do lão gia phá thân đầu tiên, nghe đâu đứa bé kia trông cũng rất giống lão gia.”
Trên mặt Tĩnh Bảo nở một nụ cười khiến người ta rợn tóc gáy: “Cha ta giỏi thật đấy. Đứa bê đó vào cửa rồi à?”
Hỏi đến đây, A Man có cả bụng lời muốn nói.
“Lão phu nhân không cho đứa bé đó vào phủ, nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904483/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.