Tay Tĩnh Bảo đang dâng trà bỗng khựng lại, nét mặt không đổi, nói: “Không có gì cả, chỉ dặn con học hành cho tốt.”
“Nhị cữu con ấy à, chịu thiệt cũng vì ít học, nhà họ Lục là gia tộc xuất thân từ công trạng quân sự mà…”
Lời lải nhải của Lục thị, Tĩnh Bảo chẳng lọt tai chữ nào.
Cậu gọi nàng đến, kỳ thực chẳng nhắc gì tới việc học, mà là hỏi về chuyện của Thạch Thuấn.
Ông ta không nghi ngờ Thạch Thuấn do nàng ra tay, chỉ dặn nàng nhẫn nhịn thêm một thời gian, ngày mây tan trời sáng rồi cũng sẽ đến.
Lúc đó nàng chỉ xem như lời an ủi, nhưng giờ ngẫm lại, dường như chẳng phải chỉ để dỗ dành.
Nghĩ đến chuyện hôm nay Hầu phủ có khách… hẳn là ông đang mưu tính trở lại chốn quan trường.
Tĩnh Bảo nhíu mày, cảm thấy vẫn là quá vội.
…
Hai mẹ con vừa về đến phủ, bất ngờ thấy Tĩnh Nhược Tố cũng đã trở về, mang theo nửa xe lễ vật, toàn là đồ ăn đồ dùng để mẹ mang về phủ Lâm An.
Lục thị thấy trong đó còn có đồ gửi cho lão phu nhân thì sắc mặt hơi khó coi.
Bao nhiêu năm qua, bà muốn lấy lòng lão phu nhân, đối xử chu đáo hết mực, cẩn trọng từng li từng tí, nghĩ rằng một ngày nào đó có thể làm bà cảm động.
Thế mà, dù bà đối xử chu đáo thế nào, lông mày lão phu nhân cũng chẳng hề động đậy vẫn thiên vị như cũ.
Tĩnh Bảo biết mối khúc mắc trong lòng mẹ, bèn khuyên: “Đại tỷ làm vậy là để người nhà bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904487/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.