🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 

Tay Tĩnh Bảo đang dâng trà bỗng khựng lại, nét mặt không đổi, nói: “Không có gì cả, chỉ dặn con học hành cho tốt.”

“Nhị cữu con ấy à, chịu thiệt cũng vì ít học, nhà họ Lục là gia tộc xuất thân từ công trạng quân sự mà…”

Lời lải nhải của Lục thị, Tĩnh Bảo chẳng lọt tai chữ nào.

Cậu gọi nàng đến, kỳ thực chẳng nhắc gì tới việc học, mà là hỏi về chuyện của Thạch Thuấn.

Ông ta không nghi ngờ Thạch Thuấn do nàng ra tay, chỉ dặn nàng nhẫn nhịn thêm một thời gian, ngày mây tan trời sáng rồi cũng sẽ đến.

Lúc đó nàng chỉ xem như lời an ủi, nhưng giờ ngẫm lại, dường như chẳng phải chỉ để dỗ dành.

Nghĩ đến chuyện hôm nay Hầu phủ có khách… hẳn là ông đang mưu tính trở lại chốn quan trường.

Tĩnh Bảo nhíu mày, cảm thấy vẫn là quá vội.



Hai mẹ con vừa về đến phủ, bất ngờ thấy Tĩnh Nhược Tố cũng đã trở về, mang theo nửa xe lễ vật, toàn là đồ ăn đồ dùng để mẹ mang về phủ Lâm An.

Lục thị thấy trong đó còn có đồ gửi cho lão phu nhân thì sắc mặt hơi khó coi.

Bao nhiêu năm qua, bà muốn lấy lòng lão phu nhân, đối xử chu đáo hết mực, cẩn trọng từng li từng tí, nghĩ rằng một ngày nào đó có thể làm bà cảm động.

Thế mà, dù bà đối xử chu đáo thế nào, lông mày lão phu nhân cũng chẳng hề động đậy vẫn thiên vị như cũ.

Tĩnh Bảo biết mối khúc mắc trong lòng mẹ, bèn khuyên: “Đại tỷ làm vậy là để người nhà bên phủ Lâm An thấy, tỷ đang thay cha làm tròn chữ hiếu. Dù cha không có hiếu đạo, nhưng con cái của ông thì có!”

Tĩnh Nhược Tố thầm nghĩ trong lòng: vẫn là A Bảo hiểu nàng nhất.

Sắc mặt Lục thị lúc này mới dịu xuống được đôi chút.

Đúng lúc ấy, Triệu thị dẫn theo nha hoàn, ma ma ào ào chạy đến: “Đại tẩu, có vài món nhờ chị mang về giúp, đều là đặc sản kinh thành và mấy xấp lụa là, để chia cho lão phu nhân và các huynh muội bên nhà.”

Lục thị hờ hững trả lời: “Muội có lòng rồi.”

Triệu thị lại đâm chọc: “Có lòng gì chứ, ta nào được như đại tẩu, nghe lão phu nhân ốm lập tức vội bỏ cả con mà chạy về, chẳng khác gì hiếu nữ mẫu mực.”

“Đúng là nên để người nhà phủ Lâm An nghe thử những lời Nhị thẩm nói.”

Tĩnh Bảo mỉm cười đáp lời: “Ta không khoe khoang đâu, nhưng nói về đạo hiếu, thì đại phòng chúng ta hơn hẳn nhị phòng đấy nhìn mà xem, đây là đồ đại tỷ ta chuẩn bị cho lão phu nhân đó.”

Sắc mặt Triệu thị lúc xanh lúc trắng.

Thằng nhãi này sao cứ thích lẩn vào mấy phòng đàn bà; đã vậy còn đấu võ mồm với đàn bà, còn đọc sách làm gì nữa?

Ta thấy ngươi làm đàn ông cũng không xong!

Tĩnh Bảo nói xong, trong lòng nhẹ nhõm hẳn, kéo Tĩnh Nhược Tố sang một bên trò chuyện.

Tĩnh Nhược Tố gõ trán nàng: “Không thể bớt nói một câu sao?”

Tĩnh Bảo cười nhạt: “Lúc họ nhốt mẹ ngoài cửa, có ai nói bớt nhốt một canh giờ đâu? Lúc ra tay với ta, có ai nương nhẹ một chút đậu?”

Tĩnh Nhược Tố nghe vậy thì nổi trận lôi đình.

Ra tay với A Bảo?

Chuyện gì vậy? Khi nào xảy ra?

“Nhanh nói cho tỷ biết!”

Tĩnh Bảo xua tay: “Nói cũng vô ích, tỷ chỉ cần nhớ kỹ: có những người, dù trong lòng ngươi không tự tin, cũng tuyệt đối không được yếu thế.”



Buổi tối là tiệc tiễn Lục thị lên đường. Tĩnh Bảo còn phải đến Quốc Tử Giám nên Lục thị cố ý sai người dọn tiệc sớm.

Không đông người lắm, nhưng vẫn chia làm hai bàn nam nữ.

Bàn nam, Nhị lão gia ngồi chủ vị, quay mặt về nam.

Tĩnh Bảo thì ngồi kế bên, hướng bắc quay nam, dù chỉ có một mình nhưng khí thế không hề kém cạnh.

Ba người con trai của đại phòng ngồi kế tiếp.

Nhị lão gia nâng chén, xem như khai tiệc.

Hai bên bề ngoài thì vui vẻ, nhưng trong lòng mỗi người đều có tính toán riêng.

Tĩnh Bảo thì cắm đầu ăn uống, dù cơm Quốc Tử Giám ngon thật, nhưng vẫn không bằng đồ nhà, ăn nhiều một chút, biết đâu lại cao thêm tí nữa.

Ánh mắt Nhị lão gia liếc về phía nàng, trong lòng lại trào dâng một nỗi khó chịu mơ hồ.

Lục thị vừa nói sẽ trở về phủ Lâm An, ông ta lập tức hiểu rõ dù thế nào, lão phu nhân cũng không ngăn nổi đứa con riêng kia vào cửa.

Còn đại ca tuy mang tiếng xấu ở phủ Lâm An, nhưng cũng toàn mấy chuyện đàn ông thường gặp, chẳng ảnh hưởng gì đến đứa con trai này.

Người ta có đứa con biết phấn đấu đấy chứ!

Nhị lão gia uống cạn một chén, thầm nhủ phải để lão Tam, lão Tứ nghĩ thêm cách mới được.



Cơm nước xong, Tĩnh Bảo về phòng, được A Man hầu tắm gội sạch sẽ, thay áo quần gọn gàng, rồi mới đến từ biệt Lục thị.

Những lời nên nói, đều đã nói hết;

Chuyện cần dặn dò, cũng đã căn dặn từng điều một.

Thế nhưng, Lục thị vẫn không yên tâm để con gái ở lại một mình giữa chốn kinh thành rồng rắn hỗn tạp, hiểm họa khôn lường này.

Tĩnh Bảo biết mẹ lo lắng, bèn cố gắng an ủi bằng đủ lời dịu nhẹ. Mãi đến khi A Nghiễn ngoài cửa thúc giục lần ba, bà mới chịu rời đi.

Lục thị rơi nước mắt tiễn ra tận cổng nhị môn, đợi người đi khuất rồi, bà mới hạ quyết tâm, lập tức khởi hành trong đêm về phủ Lâm An.

Vợ chồng nhị phòng làm như không biết gì, chẳng ai ra tiễn.

Ngược lại, đại thiếu phu nhân Đỗ Ngọc Mai tiễn người đến tận cổng chính, đợi xe ngựa đi xa mới quay lại viện.



Tĩnh Bảo vừa đến cổng Quốc Tử Giám thì bị người chặn lại.

Người khiến nàng bất ngờ lại là Liên Vân, nha hoàn thân cận của Ngũ cô nương Lục Cẩm Vân.

Liên Vân vừa xin nghỉ tang ông nội xong, nhân tiện giúp tiểu thư giải quyết chuyện riêng.

Nàng ta lấy một đôi giày được bọc vải kỹ càng từ trong bọc ra: “Đây là tiểu thư may cho biểu công tử, từng mũi kim từng đường chỉ đều do tiểu thư tự tay làm, mong biểu công tử trân trọng.”

Ý gì đây?

Tĩnh Bảo tròn mắt sững sờ.

Nhớ lại ánh mắt Ngũ cô nương nhìn nàng, còn cả chiếc khăn thêu uyên ương kia nàng chưa trả lại, giờ mới bừng tỉnh.

Ngũ cô nương thầm mến nàng!

Tĩnh Bảo nhức cả đầu: “Làm phiền ngươi nhắn lại với tiểu thư các người, sau này đừng tặng đồ nữa, để người ngoài biết sẽ làm hỏng danh tiếng khuê các của nàng ấy.”

Nghĩa là từ chối khéo rồi sao?

Liên Vân thấy bối rối trong lòng.

Một nha hoàn tốt phải biết vì cố gắng vì tiểu thư. Liên Vân đảo mắt nghĩ kế.

“Biểu thiếu gia nói rất đúng, nô tỳ cũng khuyên tiểu thư như vậy. Nhưng tiểu thư hình như cứ nghĩ không làm gì cho biểu thiếu gia thì trong lòng không yên. Biểu thiếu gia có cách nào giúp nàng yên lòng không?”

Yên lòng cái gì? Chẳng phải chỉ muốn một lời xác nhận sao?

Ngày đó cậu mợ đem theo ba cô gái đến cho nàng chọn vợ, rõ là muốn nàng chọn một trong ba.

“Ta không có cách nào khiến nàng ấy yên tâm cả, nàng tìm người khác đi. Còn đôi giày này, phiền ngươi mang về cho tiểu thư. To quá, ta mang không vừa!”

Dứt lời, Tĩnh Bảo quay đầu bỏ đi.

Liên Vân ngơ ngác.

Sao mà tuyệt tình đến thế? Nếu để tiểu thư biết được, chẳng phải sẽ khóc chết sao!

Không đúng… hắn có nhận khăn của tiểu thư mà, trên khăn còn thêu đôi uyên ương kia kìa!

“Biểu thiếu gia, biểu thiếu gia!”

Liên Vân định đuổi theo nói cho rõ ràng, lại thấy có người khác chặn Tĩnh Bảo lại.

Người nọ mặc quan phục, khí độ bất phàm, hẳn là giáo quan của Quốc Tử Giám.

Ánh mắt sắc lạnh quét về phía Liên Vân khiến nàng hoảng hồn, le lưỡi một cái rồi xách bọc rút lui.

Vừa xoay người đi được một bước, thì sau lưng vang lên tiếng quát: “Tĩnh sinh, quỳ xuống cho ta!”

Tĩnh Bảo bị quát đến ngớ người: “Thưa tiên sinh, con đâu có đến trễ đâu ạ!”

Thẩm Trường Canh trừng mắt: “Tiên sinh bảo học trò quỳ, còn cần lý do sao?” 

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.