Sau lưng Cao mỹ nhân là hai tiểu đồng, một người xách hộp đựng bút viết, một người mang hộp đồ ăn.
Hắn ngồi phịch xuống ghế, vừa lật sách vừa ăn bánh hạnh đào.
Vậy là... hắn đến để ôn bài sao?
Lòng Tĩnh Bảo lập tức như bị một tảng đá nặng đè xuống.
Đến cả Cao mỹ nhân còn biết cố gắng tiến thân, mình càng phải chăm chỉ hơn nữa, nếu không những lời hào sảng trước kia cũng chỉ là nói suông.
Đột nhiên, bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng cười ha hả.
Ngẩng đầu lên, thấy có hai người đứng cạnh nhau bên khung cửa, nhìn về phía nàng, là tên lừa đảo Tiền Tam Nhất và ân nhân cứu mạng Từ Thanh Sơn.
Từ Thanh Sơn vừa thấy nàng lập tức nhíu đôi mày đen rậm.
Đến gần hơn, thấy mặt và cổ nàng đỏ bừng, hắn thầm mắng: "Đồ ẻo lả, lại chẳng có ý tốt."
Quả thật Tĩnh Bảo đang nghĩ bậy.
Nhưng không thể trách nàng, trong đầu cứ không kiềm được mà hiện lên một cảnh tượng quá đỗi... sinh động, muốn xua đi cũng không được.
Để che giấu, nàng cúi đầu, vén lọn tóc vương trên môi đỏ ra sau tai, để lộ nửa gương mặt trắng trẻo.
Gương mặt nhỏ đỏ hồng, mịn màng đến mức như bóp nhẹ một cái cũng có thể ứa nước.
Tim Từ Thanh Sơn bỗng đập mạnh một nhịp, còn chưa kịp nghĩ gì thì đã nghe thấy Tiền Tam Nhất vỗ bàn, la to: “Cao Triều, đọc sách gì chứ! Tìm chút thú vui đi, hôm nay hiếm lắm mới được rảnh rỗi một ngày!"
Cao Triều chẳng thèm ngẩng đầu, mắng: "Biến ra xa một chút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904493/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.