"Ở kinh thành, làm chú thì mượn dao giết cháu; về đến phủ Lâm An, làm thẩm thì nghi ngờ trưởng tẩu tư thông với người ngoài… Nhân phẩm của hai vợ chồng này cũng thật khiến ta mở mang tầm mắt."
Một giọng nói trầm thấp từ xa vang lên.
Tĩnh Bảo bất chợt ngẩng đầu, lập tức, lửa giận bùng cháy trong mắt nàng, nước mắt gần như trào ra.
Là Cố Trường Bình!
Hắn đến rồi!
"Thưa tiên sinh?"
Nàng chạy vội đến, lao thẳng vào lòng Cố Trường Bình như đứa trẻ bị ức h**p, tìm đến người thân để dựa dẫm.
Biểu cảm của Cố Trường Bình rất kỳ lạ.
Hắn không ngờ Tĩnh Thất lại bất ngờ lao tới, muốn đẩy nàng ra, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của nàng, nhưng cũng không thể không đẩy ra, trước mặt bao nhiêu người như vậy thì thật không đúng mực. Do dự một lúc, hắn đành nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.
Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay Cố Trường Bình truyền qua lớp vải mỏng, Tĩnh Bảo lúc này mới nhận ra mình đã làm một việc ngớ ngẩn, vội vàng lùi lại hai bước, kéo giãn khoảng cách.
Cố Trường Bình nhìn nàng một lúc lâu, rồi giơ tay, vuốt nhẹ một lọn tóc bên tai nàng, vê nhẹ trong tay, cười nói: “Bị người khác ức h**p chỉ biết khóc thút thít, ta không có đệ tử vô dụng như vậy.”
Tĩnh Bảo dùng mu bàn tay lau nước mắt, ấm ức nói: “Là học trò vô dụng.”
“Vì vậy ta luôn nói, Quốc Tử Giám không chỉ dạy học thì không được, mà còn phải dạy học trò cách nhận biết lòng người.”
Ánh mắt Cố Trường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904577/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.