Tĩnh Bảo không chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, mà còn như trời long đất lở.
Nàng nhìn chằm chằm bóng lưng của Cố Trường Bình, không biết có phải là ảo giác không, nàng cảm thấy bóng lưng này vô cùng quen thuộc, như đã từng khắc sâu vào trái tim nàng, chỉ là thời gian trôi qua, phủ lên một lớp bụi mờ.
Nàng ngơ ngác bước lên vài bước, nhẹ nhàng kéo kéo tay áo của Cố Trường Bình.
Cố Trường Bình quay đầu lại, đột nhiên giơ tay lên, ngón tay chạm nhẹ vào trán nàng: “Đừng vội, còn vài câu chưa nói hết."
Tĩnh Bảo sững sờ, xấu hổ đến mức lùi lại liên tục.
Vừa nãy hắn làm gì vậy?
Nhưng Cố Trường Bình lại như không có gì xảy ra, bình thản nói: “Tĩnh Sinh vì sự yên ổn của Tĩnh tộc, nhớ tới quan hệ chú cháu với Tĩnh Tĩnh nhị lão gia, nên đã giấu chuyện này đi. Chỉ là lấy đức báo oán, lấy gì để báo đức? Lão tộc trưởng, Tĩnh phủ rơi vào tay người như vậy, chỉ sợ chẳng mấy năm nữa sẽ suy tàn!"
Lão tộc trưởng Tĩnh gia lúc này giận đến muốn giết người.
Trong gia đình lớn, tranh giành ngấm ngầm là chuyện thường tình, giành đến đầu rơi máu chảy, đến mức từ mặt nhau cũng không ít.
Nhưng tranh giành đến mức muốn lấy mạng người thì không nhiều.
Tất cả đều là cành lá cùng chung một thân cây, làm sao có thể ra tay ác độc như vậy.
Nào ngờ, người cháu mà ông tin tưởng nhất không chỉ ra tay tàn nhẫn mà còn... Lão tộc trưởng Tĩnh gia cảm thấy mặt mình như bị lửa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904578/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.