"Thanh Sơn, ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi!"
Tĩnh Bảo ngẩng đầu lên nhìn hắn, phải nói thật nghiêm túc từ chối một lần nữa, không thể để người này còn chút hy vọng nào, nếu không người này lại nghĩ bậy!
Từ Thanh Sơn nghe thấy những lời này, không kiềm chế được sự hưng phấn trong lòng, đưa tay nhéo má Tĩnh Bảo.
Nhìn xem cái khuôn mặt nhỏ này, trắng nõn nà!
Nhìn xem đôi môi nhỏ này, hồng hào căng mọng!
Lại nhìn xem cái thân hình nhỏ này...
Trời ơi, cái thân hình nhỏ này luyện tập tốt đấy, cao hơn, khỏe hơn, có thể chịu được sức ép của hắn rồi!
Từ Thanh Sơn cúi đầu, dùng giọng chỉ có hai người nghe được, nói: "Đồ ẻo lả, lần đầu tiên của ta vẫn để dành cho ngươi đấy!"
Tĩnh Bảo ban đầu bị hành động nhéo má làm hoảng sợ, sau đó lại bị câu nói cuối cùng của hắn làm bối rối, ngực tức đến nỗi thở không nổi.
"Thanh Sơn, ngươi đừng có mà..."
"Tránh ra, tránh ra, tất cả tránh ra!"
Giọng nói bất ngờ vang lên cắt ngang lời của Tĩnh Bảo, nàng vội vàng đẩy Từ lưu manh ra, quay đầu nhìn...
Chỉ thấy hai thị vệ trước sau khiêng một chiếc ghế mây, hai thiếu niên tuấn tú cất bước nhẹ nhàng, một trái một phải đi bên cạnh chiếc ghế ấy.
Một người che dù, một người phe phẩy quạt.
Trong ghế mây, Cao mỹ nhân vận đồ trắng như tuyết, tà áo bay lượn tựa mây, ánh sáng và bóng tối đan xen nơi hốc mắt và xương mày, vẻ đẹp ấy khiến người ta nghẹt thở.
Một năm không gặp, nhan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904602/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.