Người đó nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu, rồi lớn tiếng nói: "Vậy thì ta tạm tha cho các ngươi lần này. Nếu còn hành động hèn hạ nữa, đừng trách Cẩm Y Vệ chúng ta tàn nhẫn, cơm tù không phải dễ nuốt đâu."
Nói xong, hắn quay sang nàng, bảo: "Đổi chén khác để uống nước, ta sẽ gọi thái y đến ngay, ngươi cứ yên tâm ngồi lại."
"Cảm ơn quan gia!"
Nàng cúi đầu cảm ơn hắn sâu sắc, sau đó ngồi trở lại chỗ của mình, nhìn viên thuốc trong tay, cắn mạnh và nuốt xuống. Thái y nghe tin đến ngay, sau khi bắt mạch cho nàng, ông rút kim bạc ra và châm vài mũi vào đầu nàng. Cơn đau bụng lập tức thuyên giảm.
Nàng cảm ơn thái y xong, dựa vào chăn và ngủ thiếp đi.
…
"Cố đại nhân, Tĩnh sinh đã được châm cứu và đang ngủ trong phòng."
"Thằng nhóc này vậy mà còn ngủ được, đúng là vô tư quá đi!" Thẩm Trường Canh cười nhạt.
“Nếu không thì sao?” Ánh mắt Cố Trường Bình trầm xuống: “Gây náo loạn long trời lở đất, kéo kẻ đó ra ánh sáng à? Giận dữ, oán hận, kinh hoảng… làm loạn tâm trí, có ích gì cho kỳ thi chứ?”
Mời Cẩm y vệ tới là để tạo uy thế;
Mời Thái y đến là để đảm bảo thân thể không bị gì;
Chuyện lớn hóa nhỏ, là bởi trước mắt còn có việc quan trọng hơn việc bắt được kẻ hạ độc.
Đi ngủ ngay là để quên đi cơn sóng gió vừa rồi, giữ cho lòng không còn vướng bận.
Thằng nhóc này... một năm không gặp, lại càng thông minh hơn rồi.
Khóe môi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904605/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.