Ở bàn nữ quyến, Tĩnh Nhược Mi cúi đầu ngoan ngoãn uống trà, không dám vươn tay gắp đồ ăn. Những tiểu thư trong kinh thành thật không giống người thường, từng lời nói, hành động đều toát lên vẻ quý phái, những thứ họ mặc, những đồ trang sức trên đầu họ đều là hàng quý giá.
Tĩnh Nhược Mi nhìn xuống vòng cổ bằng vàng trên cổ mình, cảm thấy mình như một người quê mùa, chẳng thể tả nổi nỗi xấu hổ.
"Nhược Mi tiểu thư, biểu thất thiếu gia ở nhà chỉ đọc sách thôi sao? Có đi chơi đâu không?" Người hỏi là tứ tiểu thư của Hầu phủ.
"Huynh ấy không chơi, chỉ ở trong viện của mình đọc sách."
"Huynh ấy còn trẻ mà đã trở thành gia chủ của Tĩnh gia, người khác có phục không?" Lục tiểu thư của Hầu phủ lại hỏi.
"Người khác có phục hay không ta không biết, nhưng nhà ta thì tâm phục khẩu phục cả."
Lời này không quá sâu xa, ai cũng hiểu được, Lục Cẩm Vân lập tức nhìn về phía Tĩnh Bảo với ánh mắt dò xét.
Hắn vừa phải học hành, vừa phải quản lý cả một phủ, lại còn bận rộn việc kinh doanh bên ngoài, thật vất vả, cũng chẳng trách một năm không gặp, hắn đã gầy đi.
"Một khi đã trở thành gia chủ, thì việc hôn nhân của Thất biểu thiếu gia sau này càng phải thận trọng hơn!" Không biết từ đâu vang lên một tiếng cảm thán nhẹ nhàng của một tiểu nha hoàn, khiến cho những cô gái con thiếp trong Lục gia lập tức biến sắc.
Tuy rằng Hầu phủ đối xử với con thiêp như con vợ cả, lão gia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904607/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.