“Được rồi, được rồi, được rồi, ai cũng bớt nói một câu đi, bây giờ không phải lúc để cãi nhau.”
Tiền Tam Nhất bị cãi vã đến đau cả đầu, vì giữ mạng sống, bèn bước lên khuyên giải.
“Phải, phải, phải, mọi người bớt giận đi.” Uông Tần Sinh vội phụ họa.
Tiền Tam Nhất trừng mắt nhìn Cao Triều: “Cao Triều, ngươi có ghen thì cũng đừng động tay động chân, mau thả Tĩnh Thất ra.”
“Ngươi thấy mắt nào của ta đang ghen hả?”
“Không ghen thì tìm ta làm gì?” Tĩnh Bảo lạnh lùng cười: “Có bản lĩnh thì ngươi đi hỏi tiên sinh cho rõ, đừng như con đàn bà chanh chua, chỉ dám tìm kẻ yếu mà tính sổ. Đồ chanh tinh!”
“Mẹ kiếp, ngươi đúng là hồ ly tinh!”
“Chanh tinh!”
“Hồ ly tinh!”
“Tất cả im miệng cho ta!”
Tiền Tam Nhất gầm lên một tiếng, rồi nghiêng đầu, đôi mắt bé tí nhìn Tĩnh Bảo: “Canh tinh?”
Tĩnh Bảo nhếch môi cười lạnh: “Là người không có được, lại ganh tị khi người khác có được, gọi là chanh tinh.”
Tiền Tam Nhất sững người: “Vậy thì kiếp trước ta đúng là chanh tinh chuyển kiếp, ngày nào cũng ganh tị vì người ta giàu hơn ta. Aizz, lạc đề rồi. Này Cao Triều, sao ngươi lại nói Tĩnh Bảo là hồ ly tinh?”
Cao mỹ nhân ngẩng cằm, vẽ thành một đường cong quyến rũ: “Hắn có Từ Thanh Sơn rồi, mà vẫn còn dây dưa với Cố Trường Bình, không phải hồ ly tinh thì là gì?”
Tĩnh Bảo tức đến run người: “Tên họ Cao kia, ngươi nói năng hồ đồ!”
“Hồ ly tinh!”
“Chanh tinh!”
“Hồ ly tinh!”
“Chanh tinh!”
Tiền Tam Nhất đầu muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904627/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.