Tĩnh Bảo nghiêm túc nói: “Cho dù là Cố Trường Bình bị Tào Minh Khang nhắm tới, hắn cũng sẽ không tự mình ra tay. Nhất định có kẻ đứng ra làm quân cờ cho hắn."
"Ý ngươi là gì?" Từ Thanh Sơn mơ hồ chẳng hiểu mô tê gì.
"Ý ta là, chuyện thay đổi điểm số xảy ra trong Quốc Tử Giám, nhất định là có người trong Giám âm thầm tiết lộ ra ngoài."
Cao mỹ nhân trợn trắng mắt: Mấy người này đầu óc mọc kiểu gì vậy, đứa nào đưa nấy ngu như lợn!
Từ Thanh Sơn đập đùi: “Ta hiểu rồi, có người bán đứng Cố Trường Bình!"
"Đúng, ngươi nghĩ cách tìm ra kẻ đó…" Tĩnh Bảo nói đến đây thì bỗng dưng dừng lại.
Thực ra, không chỉ người trong Quốc Tử Giám bán đứng Cố Trường Bình, bên cạnh hắn nhất định cũng có kẻ như thế. Nếu không, sao từng chuyện từng việc đều bị Cẩm y vệ nắm được chứ?
Người đó… là ai?
"Ngủ, ngủ đi!" Cao Triều ngáp dài: “Các ngươi nên cút thì cút đi cho ta!"
Dựa vào cái gì chứ?
Kêu chúng ta đến thì gọi là “mời”, đuổi chúng ta đi thì lại bảo “cút”, rõ ràng là đồ vô lại.
Tiền Tam Nhất nằm vật xuống giường của Uông Tần Sinh: “Trễ thế này rồi, giờ quay về sẽ làm cả trai xá bị đánh thức mất. Tối nay ta ngủ ở đây luôn."
Trong bóng tối, bốn người còn lại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
"Ta không quen ngủ chen chúc với người khác, ta ngủ đây!" Tĩnh Bảo phản ứng nhanh nhất, thu chân, vung tay, màn buông xuống thì người đã biến mất.
Uông Tần Sinh uất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904629/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.