Quả nhiên, một canh giờ sau, tất cả giám sinh tham gia ẩu đả đều bị đình chỉ học mười ngày, phải viết bản kiểm điểm và chép phạt Tứ thư Ngũ kinh mỗi thứ một trăm lượt.
Tĩnh Bảo đội trên đầu cả một mùi… rau dưa muối, lảo đảo bước ra khỏi Quốc Tử Giám, vừa ngẩng đầu lên đã chạm ngay ánh mắt của Cao mỹ nhân.
Mỹ nhân cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, trên đầu còn dính mấy hạt cơm, chẳng biết là từ miệng đứa nào phun ra nữa.
Cạnh đó, Tiền Tam Nhất và Uông Tần Sinh lại càng thê thảm, một người thì áo rách, ngực trần như gà luộc; một người tóc tai rũ rượi, y như ma treo cổ.
Chỉ có mỗi Từ Thanh Sơn là sạch sẽ gọn gàng, áo quần tinh tươm, ra dáng một công tử phong nhã.
Thằng nhóc này cũng nhanh chóng hiểu ra tấm lòng khổ tâm của Tĩnh Thất, huýt sáo một cái rồi chuồn đi xa, cho nên chuyện đình chỉ học và chép phạt chẳng dính dáng gì đến hắn cả.
Năm người nhìn nhau, rồi đồng loạt bật cười ha hả.
Đúng lúc ấy, ánh nắng vừa đẹp.
Cái ngông nghênh, nóng nảy, ngạo nghễ của tuổi thiếu niên, cũng vừa đúng thời điểm.
*
Phủ Cẩm Y Vệ.
Cánh cửa gỗ khắc hoa kẽo kẹt mở ra, Thịnh Vọng mỉm cười bước vào: “Cố đại nhân, thánh chỉ trong cung đã đến, mời ngài trở về.”
Cố Trường Bình đã ngồi khổ sở suốt cả đêm, dù là thân thể sắt đá cũng lộ ra vài phần tiều tụy.
Đến trước cửa, hắn ôm quyền với Thịnh Vọng: “Quấy rầy hai ngày nay rồi.”
Thịnh Vọng cười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904630/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.