Tĩnh Bảo sợ đến run lên, làm rơi tập hồ sơ trong tay. Phía sau có một bóng người lướt qua, đưa tay bắt kịp.
“Tề Lâm, sao ngươi vào được đây? Bọn họ sao lại cho ngươi vào?”
Tề Lâm cười xòa: “Ta nói là có lời của gia nhà ta nhắn lại, lại nhờ người quen bên Hình Bộ, dúi chút bạc mới xin được một canh giờ. Tĩnh công tử, ta đến giúp ngươi một tay, ngươi nghỉ ngơi bên cạnh đi.”
Tĩnh Bảo ngồi phệt xuống đất, lấy tay áo làm quạt quạt mát.
“Công tử à, ngồi dưới đất lạnh lắm, hàn khí nhập thể chẳng phải chuyện đùa đâu. Nam tử còn đỡ, chứ nếu là nữ tử thì dễ bị cung hàn đấy!”
Tĩnh Bảo vội vàng đứng dậy. Tề Lâm rút từ ngực ra một chiếc khăn tay, đặt lên ngưỡng cửa gỗ: “Lại đây mà ngồi.”
Tĩnh Bảo đứng ngẩn ra.
Trước đây người này nhìn thấy nàng, lỗ mũi còn hếch lên trời, tròng trắng còn nhiều hơn tròng đen, hôm nay sao lại chu đáo như vậy?
Nhất định là vì hắn biết bọn ta đang vì gia nhà hắn bôn ba lo liệu, nên mới thay đổi thái độ xoay hẳn một trăm tám mươi độ thế này.
Tề Lâm khoanh tay mỉm cười, đi vào trong phòng.
Trong phòng, Cao Triều đang cúi người, áp sát mặt vào giá tài liệu, đọc từng hồ sơ một, miệng lẩm bẩm than phiền.
Tề Lâm ôm một chồng hồ sơ ra ngoài, lúc bước qua cửa gỗ thì cười nói: “Đây đều là hồ sơ thông thường, án lớn, án nghiêm trọng thật sự thì không để ở đây đâu.”
Tĩnh Bảo ngẩng đầu: “Sao ngươi biết?”
“Gia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904631/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.