Tĩnh Bảo bị rét đến mức tỉnh giấc.
Mền đâu rồi?
Ngồi dậy, nàng đờ đẫn liếc mắt nhìn qua, suýt chút nữa tức đến hôn mê.
Cố Trường Bình và Cao mỹ nhân mỗi người ôm một chiếc mền, đầu tựa vào nhau, ngủ say như chết.
Cho nên.
Cố Trường Bình ngủ ở giữa, để nàng đắp một cái mền, hóa ra chỉ là để tiện giành mền của nàng.
Còn “tiên sinh” nữa cơ!
Tĩnh Bảo buồn bực một hồi, xuống giường ra giếng xách nước rửa mặt.
Thùng nước vừa mới thả xuống, một bàn tay to vươn tới: “Tĩnh công tử, dậy sớm thế!”
Tĩnh Bảo nhớ đến chuyện người này giành mền với mình nửa đêm, hừ hai tiếng xem như đáp lại.
“Đêm qua thiếu gia ngủ giữa, kêu nóng, dồn hết mền sang người ta. Ta còn đắp lại giúp mấy lần, thiếu gia còn lầm bầm chửi trong mơ nữa.”
Có cái lỗ nào để chui xuống không?
Tĩnh Bảo xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu, lưỡi như buộc lại với nhau: “Ta, ta, ta...”
“Ta đùa đấy, thiếu gia đừng coi là thật.” Cố Trường Bình cúi người xách nước.
Mặt Tĩnh Bảo còn đỏ hơn ban nãy.
Tư thế ngủ của nàng, nàng biết rõ, A Man mỗi đêm phải dậy mấy lần đắp mền lại cho nàng, theo lời A Man thì là ngọc thể ngổn ngang!
Hắn! Thấy! Hết! Rồi!
Mất! Mặt! Đến! Chết! Được!
“Thiếu gia, lát nữa ta đi mua ngựa ở trong thôn, ngươi đi gọi Cao công tử dậy, chúng ta hẹn gặp nhau ở đầu làng. Ba người đàn ông ở nhà quả phụ thì không tiện lắm.”
“Ờ!”
Tĩnh Bảo đứng yên tại chỗ đờ ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904641/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.