Cố Trường Bình vừa về tới phủ, Tề Lâm đã vội nghênh đón: “Gia, Thẩm tiên sinh đến rồi, đang đợi ngài trong thư phòng.”
“Đến từ khi nào?”
“Cũng được một lúc rồi ạ.”
Cố Trường Bình lập tức chuyển hướng đi đến thư phòng. Hắn tự tay nhóm nước, pha trà. Nước trà sóng sánh, sắc trà trong vắt dần lan tỏa, hắn thong thả kể lại toàn bộ sự tình, không giấu một chữ.
Thẩm Trường Canh nằm mơ cũng không ngờ chuyện lại quanh co ly kỳ đến vậy. Sau khi sững người cả thời gian một chén trà, hắn chỉ vào Cố Trường Bình, nghiến răng: “Gan ngươi to thật đấy!”
Cố Trường Bình tập trung rót trà, rót đúng bảy phần, không nhiều không ít: “Nhát gan thì chết đói, liều lĩnh thì ăn no, có lúc phải đánh cược một phen thôi!”
“Thế sau đó thì sao?”
“Đợi cú chốt cuối cùng!”
“Cú chốt cuối là gì? Khi nào thì đến?”
Cố Trường Bình im lặng một lát, đặt chén trà xuống, trả lời: “Không biết, còn phải xem số trời.”
“Giỏi thật đấy!” Thẩm Trường Canh tức đến lắc đầu không ngừng: “Vậy còn Tĩnh gia? Cả phủ sắp phát điên cả rồi!”
“Điên mới đúng, có thế mới giống thật, mới không khiến người khác nghi ngờ.”
Thẩm Trường Canh: “…”
Cố Trường Bình đẩy chén trà đã rót sẵn tới trước mặt hắn: “Trà này không tệ, cùng ta thưởng kỹ đi. Sau này e là không còn nhiều thời gian thảnh thơi thế này nữa.”
Thẩm Trường Canh nhìn hắn hồi lâu, cười giễu: “Cố Trường Bình, ngươi có nhận ra một chuyện không?”
“Gì vậy?”
“Ngươi càng lúc càng khó đoán!”
“Tốt thôi!”
Thẩm Trường Canh: “…”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904655/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.