Cố phủ, Phật đường.
Cát thị quỳ trên bồ đoàn, nhắm mắt tụng kinh. Sau lưng, Xuân Họa đứng ngồi không yên, ánh mắt liên tục nhìn ra ngoài viện.
Lúc này, Cố Trường Bình từ ngoài bước vào, mang theo gió lạnh, ánh mắt lướt qua Xuân Họa rồi dừng lại nơi Cát thị.
“Có chuyện muốn xin lão phu nhân chỉ thị một tiếng.”
Cát thị mở mắt, ánh nhìn hiền từ dõi theo Cố Trường Bình. Hắn mỉm cười nói: “Thập Nhị Lang vừa gửi thư về, nói đã tìm được cho nha đầu Xuân Họa này một mối hôn sự tốt.”
Xuân Họa nghe vậy, trong lòng chấn động, lập tức quỳ rạp xuống đất: “Gia, nô tỳ không muốn lấy chồng, nô tỳ nguyện ở lại hầu hạ lão phu nhân cả đời.”
Cố Trường Bình làm như không nghe thấy, vẫn ung dung nói với Cát thị: “Nhà ấy ở dưới chân núi Kỳ Liên, gia cảnh giàu có, chỉ có một cậu con trai độc nhất. Cậu ta bằng tuổi con, chưa từng kết hôn. Lão phu nhân thấy thế nào?”
“Cũng tốt... chỉ là hơi xa quá.” Cát thị thở dài.
“Đúng là có hơi xa, nhưng thể diện của Thập Nhị Lang cũng không thể không nể, lão phu nhân nghĩ sao…”
Rõ ràng là giọng điệu bàn bạc, nhưng Cát thị đã ở bên hắn hai mươi năm, tình như mẫu tử, sao lại không nghe ra sự cứng rắn ẩn sau từng lời nói?
“Đã là người Thập Nhị Lang làm mai, hẳn là gia đình tốt.”
“Là gia đình tốt,” giọng Cố Trường Bình càng thêm dịu dàng: “Lão phu nhân cứ yên tâm, con nhất định chuẩn bị cho nha đầu này một phần hồi môn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904664/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.