Sau lập đông, trận tuyết đầu tiên của năm Kiến Hưng thứ hai bắt đầu rơi lác đác, sớm hơn năm ngoái khoảng nửa tháng.
Sáng sớm.
Tĩnh Bảo bị A Man kéo ra khỏi chăn, đầu gật gù như gà mổ thóc, mắt cứ ríu lại không ngừng.
Vừa nghe nói bên ngoài đang có tuyết rơi, nàng lập tức tỉnh hẳn như thể được tiêm máu gà, đẩy A Man ra rồi lao thẳng ra cửa.
Trời ơi, đẹp quá!
Sống ở phương Nam quanh năm, tuyết đối với nàng là thứ hiếm có.
Nếu không phải sáng nay phải đến Quốc Tử Giám, nàng thật sự muốn chạy nhảy thỏa thích trong tuyết.
“Thất gia, ngài thương tình A Man một chút đi mà!”
A Man khoác áo dày lên cho Tĩnh Bảo: “Lỡ nhiễm lạnh, A Man có đi chết trước mặt đại cô nương cũng chẳng hết tội.”
Tĩnh Bảo nhướng mày: “Con bé này... có cần nghiêm trọng thế không?”
Con bé làm vẻ mặt "có cần hay không thì Thất gia ngài tự quyết đi", khiến Tĩnh Bảo lập tức cụp đuôi, ngoan ngoãn quay vào phòng.
Cũng chẳng trách A Man.
Từ khi Tĩnh Bảo từ trang viên nước nóng quay về, Tĩnh Nhược Tố hận không thể buộc nàng vào thắt lưng mà giữ bên mình, ngày ngày nhìn, đêm đêm canh. Đừng nói là ra ngoài, đến cái viện cũng chẳng cho nàng bước chân ra.
Tĩnh Bảo chịu không nổi: “Đại tỷ à, đàn ông có chuyện của đàn ông chứ!”
Tĩnh Nhược Tố cười đến không dứt: “Đàn ông có chuyện đàn ông? Là trêu hoa ghẹo nguyệt hay tán tỉnh đấy?”
Tĩnh Bảo ngẩng đầu thở dài một tiếng thật dài, ôm đầu ngồi thụp xuống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-thay-tham-hoa-that-duyen-dang/2904668/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.